“Nhất Nhiễm, từ bỏ đi.” Vân Mạc Dung mở miệng nói: “Tôi đã mang thai rồi, giữa tôi với anh không thể nào có con được đâu.”
“Từ bỏ?” Nhất Nhiễm cười khẽ: “Nói nghe dễ nhỉ? Vân Nặc, có phải vừa rồi em đang nghĩ, dù sao em cũng đã mang thai rồi, cho nên tôi chỉ có thể thả em đi thôi đúng không?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Vân Mạc Dung mở miệng nói: “Anh nói xem, nếu như người nhà họ Tưởng biết được tôi có thai, bọn họ sẽ không thẳng tay quét sạch hang ổ cũ của anh hay sao? Mặc dù bộ lạc của mấy người khó tìm, nhưng không có nghĩa là tìm không được. Nếu như tôi và đứa bé trong bụng có xảy ra chuyện gì, chọc giận nhà họ Tưởng, chỉ e là mấy người không chừng là mất cả chì lẫn chài đó chứ.”
Nhất Nhiễm lập tức cười khẽ: “Vân Nặc, em đừng uy hiếp tôi.”
Vân Mạc Dung ngồi đối diện với Nhất Nhiễm, nói: “Tôi không có ý muốn uy hiếp anh, hiện tại tôi đang nằm trong tay anh, tôi lấy gì để uy hiếp anh chứ? Tôi chỉ muốn nói chuyện này đàng hoàng với anh, tôi biết anh có trách nhiệm với bộ lạc của mình, tôi cũng hiểu anh không còn cách nào khác. Thế nhưng, hiện tại không phải tôi đã mang thai rồi sao? Khoảng thời gian kế tiếp tôi nhất định phải dưỡng thai thật tốt, sinh ra hai đứa bé này. Lẽ nào, chúng ta vẫn phải trốn ở trên núi sao? Nhất Nhiễm, không phải anh nói giữa chúng ta có quan hệ huyết thống sao? Nếu như anh thật sự từng thích tôi, lẽ nào anh thật sự nhẫn tâm để tôi sinh con ở chỗ này ư?”
“Vân Nặc.” Nhất Nhiễm đột nhiên mỉm cười, nụ cười tuyệt đẹp: “Không phải chỉ là đợi hai năm thôi sao? Tôi đợi. Đợi em sinh xong đứa bé này, tôi sẽ tìm em để sinh thêm một đứa nữa là được rồi!”
“Anh!” Vân Mạc Dung lập tức thu lại vẻ mặt: “Đừng ép tôi!”
“Là em đang ép tôi!” Nhất Nhiễm cũng nghiêm túc: “Chuyện tôi đang làm, từ xưa tới giờ không có ai có thể ngăn cản được! Dù cho là em, cũng không thể!”
“Anh điên rồi!” Vân Mạc Dung đứng lên: “Tôi chỉ là mất tích mấy ngày, bên phía Hề Hề đã sốt sắng phát điên rồi. Nếu như tôi mất tích một năm, anh cảm thấy nhà họ Vân sẽ không biết, bà nội của tôi sẽ không biết ư? Anh cho rằng chỉ có anh biết xem bói sao? Nếu như bà nội của tôi dốc sức đọ với anh, chưa chắc anh đã có thể thắng được người lão luyện như bà ấy đâu?”
Đôi mắt Nhất Nhiễm khẽ động, dường như đang nghĩ tới gì đó chợt nắm lấy tay của Vân Mạc Dung, tầm mắt dời về phía bụng của cô ấy.
Vân Mạc Dung bị dọa không ngừng lùi về sau, né đi tầm mắt của anh ta.
Trước đây cô ấy có thể không lo sợ gì cả.
Nhưng hiện tại thì khác.
Cô ấy sắp làm mẹ rồi, cô ấy nhất định phải bảo vệ con của mình thật tốt!
“Em nhắc nhở anh rồi.” Khóe môi của Nhất Nhiễm đột nhiên nở một nụ cười lớn: “Em nói đúng.”
“Cái gì?” Vân Mạc Dung ngẩn ra.
“Nói không chừng, một trong hai đứa bé trong bụng em là đứa mà tôi muốn thì sao?” Nhất Nhiễm bắt đầu cười ha hả, vẻ mặt cực kỳ sống động: “Đứa trẻ có thể khiến cụ bà nhà họ Vân gấp gáp mong chờ, nhất định là pháp sư chiêm tinh thuật đời kế tiếp của nhà họ Vân rồi! Dù cho không phải huyết thống của tôi thì đã làm sao? Vẫn là pháp sư chiêm tinh thuật nhà họ Vân! Mà bộ lạc họ Nhiễm của tôi kế thừa chung huyết mạch với nhà họ Vân của em, tôi chỉ việc dốc lòng dạy dỗ đứa bé này cấm thuật của bộ lạc tôi là được rồi!”
Vân Mạc Dung phút chốc biến sắc, mặt cắt không còn một giọt máu.
Cục diện tốt đẹp vừa rồi bỗng nhiên đã đổi gió rồi.
Tên khốn kiếp này, lại muốn cướp con của mình!
Nhất Nhiễm vừa nghĩ tới đó lại hào hứng vô cùng: “Đúng rồi ha, sao tôi lại không nghĩ tới điểm này nhỉ? Vẫn là thật may mắn có người nhắc nhở tôi. Nhóc con mà nhà họ Vân đang sốt ruột chú ý tới chắc chắn chính là pháp sư chiêm tinh thuật đời tiếp theo rồi! Vân Nặc, hai đứa bé này của em nhất định phải có một đứa là của tôi! Dù cho không phải là ruột thịt của tôi, tôi cũng sẽ nuôi nấng nó khôn lớn giống như con ruột của mình! Tôi muốn đem tất cả năng lực mình có được, truyền hết lại cho nó! Ha ha ha ha ha! Ông trời cũng giúp tôi rồi!”