Cố Hề Hề nói: “Anh tối ngày bận công việc làm ăn, anh cũng không tính xem đã bao lâu rồi anh chưa gặp em.”
Miệng Doãn Tư Thần xì một tiếng nói: “Đó không phải là anh đang đánh đổi cả giang sơn vì con cái sao. Hề Hề, sao anh lại không nhớ em cho được. Anh chỉ muốn rằng ngay bây giờ bay đến bên em ngay thôi, luôn luôn bên cạnh em. Lần này, em chịu thiệt thòi rồi.”
Cố Hề Hề lắc đầu: “Có chút này không là gì, suýt chút nữa dọa chết em thì là thật.”
“Anh xin lỗi, Hề Hề, anh không nghĩ rằng lần này lại nguy hiểm đến vậy.” Doãn Tư Thần cầm chiếc điện thoại trong tay, để camera soi thẳng mặt mình, trong mắt không giấu nổi niềm thương xót: “Anh nhất định khiến cho nhà họ Khúc và cậu bảy nhà họ Khúc trả giá.”
Cố Hề Hề nói: “Thôi vậy, nhà họ Khúc đã cắt đất đền bù rồi, anh tha cho bọn họ mà. Còn về cậu bảy nhà họ Khúc thì anh yên tâm đi Khúc Tranh Minh sẽ không để anh ta yên đâu.
Cố Hề Hề nghĩ đi nghĩ lại, đánh cược nói: “Không được, em phải đi tìm anh, em không thể chịu đựng được cảnh hai người hai nơi này nữa.”
Doãn Tư Thần nhịn cười nói: “Được thôi, nhưng mà là em nói đó nha. Em không được trách anh cứ quấn lấy em! Lần trước anh để em cùng đi công tác với anh, lúc đó em nói em muốn làm một người phụ nữ độc lập, không phụ thuộc vào nhà chồng, em muốn quản lý công ty Danny. Anh khuyên em mới có hai câu em đã nổi khùng lên với anh rồi. lần này là anh không dám nói đâu đấy!”
Cố Hề Hề chu miệng: “Anh còn nói nữa!”
“Được, được được, không nói nữa.” Doãn Tư Thần cố gắng nhịn cười, nhưng trong mắt anh lại có một nụ cười gian xảo, càng ngày càng lớn.
Cố Hề Hề hứ một tiếng, không tèm đếm xỉa đến anh nữa.
“Ở đây anh sắp xếp người đưa đón em qua đây.” Doãn Tư Thần nói nhỏ, giọng nhẹ nhàng như giọt nước, cứ như sợ Hề Hề chạy trốn: “Anh cũng rất nhớ em, Hề Hề.”
Mặt Hề Hề ửng hồng lên.
Kết thúc cuộc điện thoại, Doãn Tư Thần rất vui mừng đến nỗi nhảy lên.
Cuối cùng thì anh cũng quang minh chính đại được dẫn vợ ra ngoài đi lại rồi.
Năm ngoái, Doãn Tư thần cũng đã nhắc đến việc không muốn rời xa Cố Hề Hề, đi đến đâu thì đem theo cô đi đến đó.
Nhưng lúc đó, Cố Hề Hề vì một cuốn sách, lại cảm thấy tự mình phải chuyên tâm xây dựng sự nghiệp của một nguời phụ nữ.
Chính là không cần lúc nào cùng kè kè bên cạnh chồng mình, phải làm sự nghiệp riêng mình, có không gian riêng của mình, có sự tự do riêng của mình.
Sau đó…
Cô một mực vào công ty Danny, thực sự lên làm phó tổng giám đốc.
Sau đó ánh mắt Doãn Tư Thần sốt sắng khuyên vài lời, lại bị lời lẽ Cố Hề Hề chặn lại.
Doãn Tư Thần đã gian xảo bao nhiêu rồi?
Anh biết, nếu nói rõ ràng, sợ là sẽ không có bất kỳ kết quả nào.
Đúng tại thời điểm này, nhà họ Khúc ở Malaisia cầu cứu anh trợ giúp, Doãn Tư thần thoàng chốc đã nghĩ đến phương án này, một mũi tên trúng ba đích,vừa đẹp để giải quyết mọi vấn đề.
Thời gian này anh cố ý bỏ mặc, kiên quyết không hề nhắc tới chuyện yêu cầu Cố Hề Hề về chuyện đi công tác cùng, kiên quyết không can thiệp vào sự tự do của Cố Hề Hề, cũng kiên quyết không quan tâm không hỏi han về quyết sách của Cố Hề Hề.