Kỳ thật, khi Vân Mạc Dung chấp nhận với anh ta tự mình điều trị thân thể cho anh ta, anh ta không phải chưa từng hoài nghi.
Vân Mạc Dung muốn những thảo dược đó, cũng có người chuyên môn kiểm tra qua.
Anh ta biết Vân Nặc rất thông minh cũng biết cô ấy rất có tài, nhưng mà cuối cùng anh ta vẫn là lựa chọn tin tưởng cô ấy.
Anh ta tin tưởng chính mình, chỉ cần thật lòng đối tốt với cô ấy, cô ấy nhất định có thể cảm nhận được tình yêu của anh ta.
Cho nên, anh ta đã tự mình làm quà tặng cô ấy, đã lén cho người ra ngoài mua kẹp tóc xinh đẹp cho cô ấy, sẽ làm sẽ máy bay chuồn chuồn trúc cho cô ấy, sẽ làm cho cô ấy một chiếc xe ngựa nhỏ có thể tự chạy.
Anh ta muốn nhìn thấy cô ấy mỉm cười, anh ta muốn tất cả thuộc về cô ấy.
Đúng, trước kia anh ta thật sự là ôm mục đích tiếp cận Vân Nặc.
Nhưng mà mấy ngày này ở chung, anh ta so với ai khác đều rõ ràng hơn, mục đích của anh ta đã thay đổi.
Anh ta muốn Vân Nặc, muốn cùng cô ấy ở bên nhau lâu dài.
Nhưng mà, tại sao chứ?
Cô ấy vì sao lại phản bội mình?
Cô ấy vì sao lại rời khỏi đây?
Không phải đã hứa sẽ không rời khỏi đây sao?
Vân Nặc, em sao lại có thể đối xử với tôi như vậy?
Nhất Nhiễm nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Ngăn không được nước mắt, nhuộm dần lên khuôn mặt hối hận vô tận của anh ta.
Hôm nay từ biệt, lần sau gặp lại nhau, sợ là sẽ không có lần sau nữa phải không?
Lúc này, đã có người nghiêng ngả lảo đảo lại đây, hiển nhiên là dược tính trên người đã giảm bớt rồi.
Dù sao cũng là nhất thời làm ra, có thể làm cho bọn họ xụi lơ trong chốc lát, đã thật sự không tồi.
“Nhất Nhiễm tiên sinh, có muốn đuổi theo hay không?” Người kia vội vàng hỏi.
Nhất Nhiễm phất một cái đã bắt được tay áo của đối phương, lắc đầu nghẹn ngào nói: “Đừng đuổi theo, để cô ấy đi đi thôi.”
Không giữ được tấm lòng, người giữ lại thì có ích gì?
Nhất Nhiễm được sự trợ giúp của người khác, từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên.
Nhìn cơm thừa canh cặn trước mặt, Nhất Nhiễm chỉ cảm thấy thật sự nản lòng thoái chí.
Vừa mới rồi còn rất ngọt ngào, vẫn còn ở trước mắt.
Lời thề vừa nói vẫn còn ở bên tai.
Bất quá chỉ trong một lát, tất cả đều đã thay đổi.
“Kiểm kê lại nhân số, toàn bộ rút lui.” Nhất Nhiễm quay đầu lại, lập tức nhìn về phía căn phòng Vân Mạc Dung ở gần một tháng, ánh mắt trong chốc lát đã xa xưa vài phần: “Đỡ tôi đi đến phòng cô ấy.”
“Vâng” người kia rất nhanh đã đỡ được Nhất Nhiễm đi đến phòng Vân Mạc Dung.
Trong phòng, vẫn có hương thơm như cũ.
Tất cả bài trí này, vẫn là bộ dáng vừa mới dùng qua của buổi sáng.
Chỉ tiếc, người đã không còn.