Vì vậy Dư Khiết không còn cách nào khác phải đợi một lúc, đến khi cô thấy có chỗ trống rồi mới đậu vào được.
Trong khi đang đợi, chiếc xe bên kia cũng nhìn thấy chỗ trống đó, đang muốn tiến vào.
Hai xe đang đối đầu nhau
Cũng thật khó xử.
Thấy vậy, Lý Tư bực mình kêu lên: “Này này này, chỗ này của chúng tôi mà?”
“Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy các cô.” Người lái xe là một người đàn ông vô cùng lịch lãm, anh ta xin lỗi rồi nói: “Tôi đợi chỗ khác vậy.”
Dư Khiết vội xua tay, nói: “Tôi vào chậm hơn anh một chút, chỗ này là của anh mới đúng. Vừa nãy anh đã chuẩn bị lùi xe rồi tôi mới chạy đến. cho nên anh không cần phải nhường tôi đâu.”
Lý Tư nghe vậy, kéo tay Dư Khiết nói: “Này, cô bị gì vậy? Chỗ đậu ở đây ít như vậy, sao phải nhường cho người khác chứ? Hơn nữa, anh ta là đàn ông, đợi thêm một chút có sao đâu? Chỗ đậu này rõ ràng là chúng ta nhìn thấy trước mà! Lady first, cô không biết à?
Người kia mỉm cười, vẫy tay với Dư Khiết: “Mời cô.”
Dư Khiết cũng bướng bỉnh nói với Lý Tư: “Lady first, đó là trong những tình huống khẩn cấp, đàn ông cần phải ưu tiên phụ nữa vì phong thái quý ông. Bây giờ chỉ là đợi thêm một chút thôi, cần gì phải nói đến Lady first. Trên thế giới này, phụ nữ hay đàn ông đều bình đẳng. Người khác bằng lòng nhường cô, không có nghĩa là cô có thể làm bất kỳ điều gì cô muốn với thân phận phụ nữ. Người đàn ông này rõ ràng đã vào sớm hơn chúng ta ba phút, chỗ đậu này cũng là anh ta nhìn thấy trước. Lúc chúng ta quẹo vào, anh ta đã chuẩn bị lùi xe rồi. Cho nên tôi sẽ không chiếm chỗ đậu xe này đâu!”
Nói xong, Dư Khiết nói với người đàn ông phía đối diện: “Anh gì ơi, rất xin lỗi làm trở ngại thời gian của anh. Mời anh đậu chỗ này, tôi sẽ đi chỗ khác tìm chỗ đậu xe!”
Nói xong, Dư Khiết lái xe rời đi.
Lý Tư ngồi ghế phụ bên cạnh, vẻ mặt giễu cợt: “Dư Khiết, hay cô nhìn trúng người đàn ông đó rồi đúng không? Chỗ đậu tốt như vậy cũng nhường cho người ta?”
“Lý Tư, tôi không phải mẹ cô, tôi không có nghĩa vụ phải dạy cô làm người thế nào.” Dư Khiết lạnh nhạt nói: “Nhưng mà, chỉ cần có tôi ở đây, cô làm ơn học cách tự lập và tôn trọng người khác.”
Lý Tư sa sầm nét mặt: “Dư Khiết, cô dám mắng tôi mất dạy hả!”
Dư Khiết không phủ nhận, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta một cái: “ Lý Tư, nếu không có sự che chở của tổng giám đốc Mặc, cô nghĩ mình có thể kiêu ngạo trong xã hội này được bao lâu? Tổng Giám đốc Mặc vì nể tình cha cô nên mới luôn khoan dung với cô. Nhưng cô đừng quên, chủ tịch Mặc có rất nhiều chuyện phải làm, sớm muộn gì cô cũng phải học cách sống một mình…”
“Ha ha ha… Cảm ơn cô, nhưng mà không cần cô phải nhọc lòng!” Lý Tư nhìn Dư Khiết vẻ khiêu khích nói: “Tương lai tôi cũng phải làm bà chủ của nhà họ Mặc. Anh Tử Hân sẽ che chở cho tôi cả đời. Tôi sẽ sống tốt hơn cô cho đến lúc chết!”
Dư Khiết hết ý kiến với cô ta, chỉ cười cười. Cuối cùng cũng tìm được một chỗ đậu xe, sau khi đậu xong, cô vừa tháo dây an toàn vừa nói với Lý Tư: “Tôi không cần biết cô đối với tổng giám đốc có ý định gì nhưng buổi xem mắt hôm nay, nếu cô dám giở trò gì, tôi tuyệt đối sẽ không nể tình mà báo cáo lại cho tổng giám đốc Mặc. Đến lúc đó, giấc mộng con dâu nhà giàu của cô coi như tan thành mây khói.”
“Dư Khiết, ba mẹ cô có biết cô khó ưa như vậy không?” Lý Tư tức giận đến ngực không ngừng phập phồng.
“Biết chứ!” Dư Khiết vô cùng tự nhiên đáp: “Cho nên tôi cũng cắt đứt quan hệ với họ luôn rồi! Sao hả, cô còn muốn nói gì nữa không?”
“Cô…” Lý Tư cảm thấy ở trước mặt Dư Khiết, đơn giản là không thể sống nổi.
Tại sao lần nào nói chuyện với Dư Khiết cũng bị cô ta làm cho chết nghẹn.
Quả nhiên mấy người làm luật sư gì gì đó, là khiến người khác ghét nhất.
Lý Tư cũng biết mình nói không lại Dư Khiết, chỉ đành oán giận mà bước xuống xe, đi về phía trước.