Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1505


Người này so với những người hay nịnh bợ với những lời béo ngậy kia thì đẳng cấp hơn nhiều, rõ ràng là cấp bậc thượng thừa hơn.


“Chúng ta đều là người Hoa, đối với mấy loại ngọc thạch hay nhất là loại pha lê này thì đều luôn có một chấp niệm.” Khúc Tranh Minh tiếp tục nói:


“Ông cụ nhà tôi vô cùng thích, hơn nữa còn rất am hiểu những đồ vật này vào các phương diện khác. Người nhà họ Khúc chúng tôi cũng đều như vậy. Năm nay ông nội tôi cũng đã tám mươi rồi nhưng ông ấy vẫn một lòng hướng về Trung Quốc, đồ ăn cũng thường xuyên dùng theo quy củ và tập tục của người Hoa. Ông ấy cũng không thích những thứ như kim cương được gia công kia mà thật sự là một lòng một dạ với pha lê. Thế nhưng các người cũng biết rồi đó, bây giờ mạch khoáng sản pha lê đều bị đào móc hết bảy tám phần, muốn tìm ra một thứ pha lê có phẩm chất tốt cũng là mò kim đáy biển, hoàn toàn dựa vào vận may mà thôi. Không dối gạt gì hai người, tôi đã di chuyển qua ba nơi đánh cược như này rồi, đây là cái thứ tư đó, nhưng tới hôm nay tôi mới nghe nói, vừa mới nghiệm ra một loại pha lê tốt. Cho nên tôi mới mạo muội cản hai người lại, muốn làm giao dịch với hai người một chút.”


Mặc Tử Huyên khoát khoát tay: “Người tách được ra pha lê không phải là tôi.”


“Như vậy là cô à?” Khúc Tranh Minh chuyển gương mặt tươi cười vô cùng chân thành sang nhìn Cố Hề Hề: “Không biết nên xưng hô với cô thế nào đây?”


“Tôi…” Cố Hề Hề cười cười, liếc một vòng rồi nói: “Tôi họ Vân, cứ gọi là Vân Hề, là người nhà họ Vân ở thành phố K.”


“Nhà họ Vân ở thành phố K sao?” Khúc Tranh Minh hơi cong khóe môi: “Quen lắm, hình như tôi cũng nghe qua đâu đó.”


Mặc Tử Huyên cầm ly nước lên mỉm cười: “Có phải anh Khúc học tập không được tốt lắm không?”


Khúc Tranh Minh dường như bị người ta nhìn thấu, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói: “Sao cô nhìn ra được hay vậy?”


Anh ta nói xong còn giả vờ như xấu hổ, nói tiếp: “Thật sự là mất mặt quá! Từ nhỏ tôi đã không thích học tập, bởi vì bên trên có tám người anh khác, cho nên tôi tự biết tương lai nhà họ Khúc cũng không tới phiên phải giao tới tay tôi, cho nên từ nhỏ đã lập chí chỉ muốn làm một người quần là áo lượt thôi.” Tên miền mới của bên mình Vietwriter.vn. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!


Cố Hề Hề: “…”


Mặc Tử Huyên: “…”


Được rồi, phong cách của người này quả thật là quá kì lạ.


“Từ nhỏ tôi đã không thích học tập rồi, ngoại trừ gây chuyện bên ngoài thì không có năng khiếu gì khác. Cho nên người trong nhà mới đưa tôi ra ngoài tôi luyện một chút, cho tới bây giờ mới cho tôi về nhà đấy.” Khúc Tranh Minh mang theo dáng vẻ ngại ngùng thổ lộ:


“Vì vậy, có lẽ nhà họ Vân là một dòng họ vô cùng lớn đúng không?”


Khó trách anh ta không biết.


Anh ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên thực tế chỉ sợ mấy người này không đơn giản như vậy thôi đâu.


Cố Hề Hề đã không phải là Cố Hề Hề ngày xưa.


Cô sẽ không khờ khạo mà cho rằng lời nói của Khúc Tranh Minh đều là thật đâu.


Mặc Tử Huyên càng không bị lừa.


Dù sao cô ấy cũng là là con dâu một dòng tộc lớn chính hiệu, những khúc mắc bên trong đều đã thấy nhiều rồi.


Cái tên Khúc Tranh Minh có lẽ là bị người anh nào đó hãm hại nên bị dòng họ đày ra bên ngoài để chịu khổ thôi.


Sau đó anh ta tự dựa vào bản lĩnh của mình rồi được dòng tộc thấy được mới kêu trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK