Nhất Nhiễm giống như không hề nhận ra ánh mắt đồng tình của cô, mỉm cười chào Doãn Tư Thần và Tưởng Dật Hải: “Tổng giám đốc Doãn, cậu Tưởng, tôi nghe danh hai người như sấm đánh bên tai, hôm nay coi như đã gặp được. Phong thái của hai vị đây so với tôi lại càng ưu tú hơn. Tôi là Nhất Nhiễm, người Mexico, là con lai, tôi rất yêu thích văn hóa phương Đông, lúc còn trẻ đã từng ở quý quốc du học ba năm.”
Doãn Tư Thần bắt tay anh ta: “Hoan nghênh, bạn bè quốc tế mà có thể khiến cho phu nhân tôi tập trung chiếu cố thì anh là người đầu tiên đấy.”
“Là vinh hạnh của tôi mà.” Từng lời nói lẫn cử chỉ của Nhất Nhiễm đều hết sức nho nhã lễ độ, khiến cho người ta không thể chán ghét nổi.
Tưởng Dật Hải cũng bắt tay với anh ta: “Cô ấy đã nói cho tôi biết về chuyện xảy ra với anh, Nặc Nặc từ trước đến nay luôn là người nhiệt tình, cho nên anh không cần quá khách sáo đâu! Nhiều thế hệ người nhà họ Vân đều hành thiện, trên dường gặp phải người có bệnh, đương nhiên không thể xem như không thấy được.”
Ý ở trong bên ngoài lời nói kia tức là, ngoài anh ta ra, nếu như gặp phải những người bệnh khác, Vân Mạc Dung và Cố Hề Hề cũng sẽ cứu, cho nên anh ta đừng quá tự luyến!
Chỉ nói mấy câu đã có công hiệu, tia lửa văng ra khắp nơi.
Doãn Tư Thần và Tưởng Dật Hải đều cực kỳ cảnh giác đối với vị khách không mời mà đến này.
Bởi vì trước kia bọn họ cũng chưa từng gặp qua thể loại nam trà xanh.
Trước đây trà xanh toàn là nữ, giả trang thành cái kiểu gọi là yếu đuối vô tội, năm đó Doãn Tư Thần còn không phải là bị mắc mưu Nhiễm Tịch Vi, thiếu chút nữa đã đánh mất tình cảm chân thành của cuộc đời anh rồi hay sao?
Cho nên bây giờ đối với loại người ốm yếu này, mặc kệ là nam hay nữ, đều phải cảnh giác!
Kiên quyết không thể để cho loại tiểu bạch kiểm này dùng ánh mắt quyến rũ vợ mình.
Nhất Nhiễm cũng giống như Tưởng Dật Hải, dường như không có nghe ra ý ở ngoài lời nói, vẫn mỉm cười nói với Vân Mạc Dung: “Vân Mạc Dung, vốn dĩ tôi định sẽ ký hợp đồng với cô từ sớm rồi, không nghĩ tới thân thể của tôi lại không chịu nghe lời mà ngã xuống. Bây giờ tôi nghĩ, phải nhân lúc tôi còn năng động, nhanh chóng đưa hợp đồng cho cô ký trước. Vạn nhất tôi có bề gì… cũng sẽ không thất bại chỉ trong gang tấc.”
Vân Mạc Dung mỉm cười nói: “Không sao đâu, đừng nóng vội, hôm nay tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, sẽ không bàn đến công việc. Thân thể anh có tốt hơn chút nào hay không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Nhất Nhiễm chậm rãi nâng chung trà lên, từ từ thưởng thức, cũng không tiếp tục lên tiếng nói chuyện.
Nhìn thấy anh ta dường như cũng có chút hiểu chuyện, lúc này Doãn Tư Thần và Tưởng Dật Hải mới thu hồi lực chú ý của mình, bắt đầu nói về chủ đề của họ.
Nhất Nhiễm cũng không nán lại chỗ này được bao lâu, được một hồi lập tức đứng dậy chào tạm biệt.
Cố Hề Hề nhờ quản gia đưa tiễn anh ta ra ngoài, lúc anh ta bước lên xe, quản gia còn mang một giỏ trái cây đặt lên xe của anh ta, cười tủm tỉm nói: “Đây là quà đáp lễ của mợ cả, quả anh đào của cậu, mợ ấy thực sự rất thích.”
“Cám ơn.” Nhất Nhiễm lễ phép gật đầu với quản gia, sau đó mới bảo tài xế lái xe đi.
Quản gia nhìn xe của anh ta lăn bánh rời đi, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Cái người trẻ tuổi này lớn lên như thế nào vậy? Yếu ớt thành ra như vậy làm sao mà sống nổi chứ?”
Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã ba ngày trôi qua.
Ba ngày này, Nhất nhiễm chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, nhu thuận giống như từ trước đến nay đều không hề tồn tại vậy.
Vẫn là Vân Mạc Dung chủ động hỏi thăm người phụ trách trong bộ phận: “Hợp đồng bên phía Nhất Nhiễm vẫn chưa đưa tới hay sao?”