“Gâu gâu gâu…” Hoàng Hoàng không ngừng gọi chủ nhân của mình.
Mà Vân Mạc Dung cả người sốt cao, cũng không có phản ứng gì.
Hoàng Hoàng bất an chống cằm trên cánh tay chủ nhân, ánh mắt trở nên sốt ruột cùng lo lắng.
Với khả năng trí não hạn chế của mình, Hoàng Hoàng thật sự không thể nghĩ ra cách nào để cứu được chủ nhân của nó.
Lúc này, Vân Mạc Dung trong giấc ngủ đã mơ một giấc mơ rất kỳ quái.
Cô ấy trong giấc mơ bước đi trong một thế giới đầy sương mù.
Thế giới thật yên lặng, chỉ có một người duy nhất là cô ấy.
Cô ấy bước từng bước về phía trước, nhưng dù có bước đi như thế nào thì vẫn như thể không hề di chuyển.
Vân Mạc Dung tinh tường nhận ra tình cảnh trước mắt có vẻ quen thuộc.
Đúng vậy, khi cô ấy là Vân Nặc cũng đã từng gặp tình cảnh này.
Cô ấy lúc đó, bởi vì cơ thể kiệt quệ, sinh mệnh đang đếm ngược từng giây từng phút.
Lúc đó, cô ấy không khỏi xúc động nghĩ, nếu cuộc đời có thể sống lại lần nữa, cô ấy sẽ không để lại bất cứ điều gì hối tiếc.
Bây giờ, cô ấy đã trở lại thế giới đó rồi hay sao?
Chẳng lẽ thân thể của Vân Mạc Dung không giữ được linh hồn của cô ấy nữa sao?
Đúng lúc cô ấy đang suy nghĩ thì phía trước có tiếng gọi nhẹ: “Chị, chị đang ở đâu? Chị trả lời em với!”
Là giọng của Cố Hề Hề!
“Hề Hề!” Vân Mạc Dung trong tiềm thức gọi: “Chị ở đây, chị ở đây này!”
“Chị… chị có nghe thấy em gọi không ạ?” Cố Hề Hề dường như không nghe thấy giọng nói của cô ấy, vẫn đang tìm kiếm cô ấy: “Chị đang ở đâu? Đừng bỏ em! Chị đã rời xa em nhiều năm như vậy, chị đừng bỏ em đi nữa!”
Nước mắt Vân Mạc Dung lã chã tuôn rơi, giọng nói cũng run run: “Hề Hề, Hề Hề, em gái của chị, chị ở đây… em ơi, em ơi…”
Ở phía xa vọng đến giọng nói của Cố Hề Hề càng ngày càng lạc đi: “Sao chị lại không có ở đây? Chị rốt cuộc đã đi đâu rồi?”
Vân Mạc Dung nhìn thấy một bóng người ở phía xa, đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người rời đi.
Bóng dáng ngày càng mờ nhạt, càng ngày càng xa, dần dần đến cả giọng nói của đối phương cũng không nghe thấy.
“Không, không, Hề Hề, đừng đi! Hề Hề, chị ở trong này cơ mà!” Vân Mạc Dung như phát điên, không kìm được mà chạy về phía đối phương: “Hề Hề, nhìn chị này, chị đang ở sau lưng em này, Hề Hề, Hề Hề…”
“Hề Hề!” Vân Mạc Dung hét lên một tiếng, đột nhiên từ trên mặt đất lạnh lẽo ngồi bật dậy.
Thở hổn hển, trên trán cô ấy toát ra mồ hôi lạnh.
Tầm nhìn mơ màng dần trở nên rõ ràng hơn.
Trong tầm mắt, Hoàng Hoàng vui vẻ nhào tới.
Vân Mạc Dung ôm cổ Hoàng Hoàng, thật lâu sau rồi cô ấy mới định thần lại.
Cô ấy và Hoàng Hoàng hiện giờ vẫn đang ở trong hang núi, Hề Hề của cô ấy vẫn chưa đến.