“Xem ra, trước mắt cậu có vấn đề không nghĩ ra được.” Vân Mộ Dung nhẹ nhàng nói: “Là vì chuyện của Hirayama?”
“Ừ.” Mộc Nhược Na dứt khoát tắt ti vi đi, ôm nói điện thoại nói: “Lý do mình và Hirayama ở bên nhau, là vì mình uống rượu say rồi ngủ với anh ấy. Sau đó, vì chịu trách nhiệm, cũng là vì anh ấy đã làm một số chuyện khiến mình cảm động, nên bọn mình mới kết hôn. Kết hôn được ba năm, bọn mình cũng đã có con trai, nhưng mình vẫn cảm thấy bọn mình ở hai thế giới khác nhau, càng ngày càng xa nhau.”
“Hôm nay anh ấy đột nhiên đến tìm mình ăn cơm, nói xin lỗi mình, nói mấy năm qua đã phớt lờ mình. Mộ Dung, lúc nghe thấy anh ấy nói vậy, tâm tình của mình thật sự rất phức tạp. Nếu nghe người khác nói những lời này, có lẽ mình sẽ tin, nhưng những lời này lại từ miệng Hirayama nói ra, mình cảm thấy rất kỳ lạ.”
“Cậu biết đấy, hoàn cảnh sống của Hirayama Jiro hoàn toàn khác với chúng ta. Anh ấy bị mắc hội chứng tuổi dậy thì.” Mộc Nhược Na nói: “Mình không cảm giác được trái tim của anh ấy, cũng không nghĩ ra được bây giờ mình muốn làm gì. Mộ Dung, không, Nặc Nặc, cậu có hiểu không? Mình đã từng rất thích Thượng Kha, quen biết nhau nhiều năm, sao có thể nói là không có tình cảm được? Nhưng Thương Kha lại làm tổn trái tim mình hết lần này đến lần khác, làm mình thất vọng hết lần này đến lần khác, làm sau khi trải qua chuyện của Thượng Kha, mình phát hiện ra, hình như mình không thể tùy tiện đi yêu một người giống như trong quá khứ nữa.”
“Thậm chí, có đôi khi mình còn hỏi lại chính mình, mình có yêu Hirayama không? Chắc là yêu, ít nhất là lúc mình gả cho anh ấy, mình cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn tràn đầy hạnh phúc. Nhưng tại sao, mỗi ba năm trôi qua, mình đã cảm thấy rất mệt mỏi rồi?” Trong giọng nói của Mộc Nhược Na mang theo chút trống rỗng: “Nặc Nặc, mình đã bắt đầu không xác định được mình có yêu Hirayama Jiro không rồi. Lúc Amy đến gần Hirayama Jiro, mình rất tức giận, rất suy sụp, rất tuyệt vọng. Nhưng sau khi tức giận, suy sụp, tuyệt vọng xong, ý niệm đầu tiên của mình lại không phải là vẫn hồi, mà là nghĩ muốn từ bỏ, muốn lý dị. Có phải suy nghĩ này của mình là không bình thường không?”
Nghe thấy Mộc Nhược Na hỏi vậy, Vân Mộ Dung mới nhận ra là Mộc Nhược Na đã xảy ra vấn đề.
Hơn nữa. vấn đề còn rất lớn.
“Na Na, cậu có thể phát hiện ra vấn đề của mình kịp thời, đây là chuyện tốt.” Vân Mộ Dung đáp lại: “Đúng vậy, quả là không đúng, quả là không bình thường. Mình nghĩ, có thể là do cậu đã bị tổn thương quá sâu sắc, nên mới tự hình thành cơ chế tự bảo vệ, tự từ bỏ. Lúc cậu gặp phải phản bội, chịu tổn thương, bản năng của cậu sẽ lựa chọn từ bỏ và rời đi, chứng tỏ cậu rất sợ bị tổn thương lần nữa, muốn dùng phương thức tráng sĩ đoạn cổ tay để bảo vệ mình. Đây là phản ứng theo bản năng của người đã từng phải chịu tổn thương. Cái này không thể trách cậu được.”
“Thông thường, pheromone sẽ có hiệu quả về mặt thời gian. Ba năm sau, pheromone cũng đã bắt đầu giảm xuống. Chính cậu cũng đã nói, lúc gả cho Hirayama, cậu đã mang theo cả sự mong chờ niềm vui và hạnh phúc theo, chứng tỏ giữa các cậu đã có tình yêu. Chỉ là, cả hai cậu đều là loại người không giỏi biểu hiện hoặc không biểu đạt tốt. Cậu đã làm Phó tổng giám đốc, tổng giám đốc mấy năm. Cậu có thói quen ra lệnh, có thói quen che giấu cảm xúc của mình, có thói quen không để người khác dò xét tâm tư của mình. Nếu Hirayama là người tinh tế, không chừng anh ta có thể đảo ngược được tình hình của cậu. Cố tình, Hirayama là người có EQ thấp, chỉ say mê thí nghiệm. Vì vậy anh ta đã bỏ lỡ cơ hội cùng trao trái tim mình với cậu.”
“Mình có thể hiểu được sự mất mác của cậu, có thể hiểu được sự bất lực của cậu. Đây là vấn đề mà rất nhiều đôi vợ chồng đều phải đối mặt. Như vậy vấn đề tiếp theo chính là câu thông. Cậu xem, Hề Hề và Doãn Tư Thần, cũng đã từng trải qua quá trình này còn gì? Năm đó, Hề Hề và Doãn Tư Thần đã xảy ra bao nhiêu vấn đề còn gì? Có mấy lần còn khiến Hề Hề muốn từ bỏ tình yêu này. Nhưng sau khi mưa gió qua đi, bọn họ mới hiểu được chỉ khi nào thẳng thắn mới có thể duy trì được tình cảm, bảo vệ được hôn nhân của mình.””Na Na, cậu có thể phát hiện ra vấn đề của mình kịp thời, đây là chuyện tốt.” Vân Mộ Dung đáp lại: “Đúng vậy, quả là không đúng, quả là không bình thường. Mình nghĩ, có thể là do cậu đã bị tổn thương quá sâu sắc, nên mới tự hình thành cơ chế tự bảo vệ, tự từ bỏ. Lúc cậu gặp phải phản bội, chịu tổn thương, bản năng của cậu sẽ lựa chọn từ bỏ và rời đi, chứng tỏ cậu rất sợ bị tổn thương lần nữa, muốn dùng phương thức tráng sĩ đoạn cổ tay để bảo vệ mình. Đây là phản ứng theo bản năng của người đã từng phải chịu tổn thương. Cái này không thể trách cậu được.”