Nhìn thấy chú chó nhỏ này ra sức kéo người đó đến cứu chủ nhân của mình, mấy người đàn ông đứng ở đây cũng sấm nước mắt.
“Tuy nó chỉ là một con vật nhưng nó thật sự trung thành và bảo vệ chủ nhân của mình.” Hirayama Jiro nói.
Mộc Nhược Na liếc sang nó: “Nó còn có một cái tên nữa đấy, tên nó là Hoàng Hoàng.”
Hoàng Hoàng lo lắng đi vòng quanh chân họ, nhìn những con người ở trước mặt với ánh mắt đầy khẩn cầu, giọt nước mắt trên vành mắt nó rơi ra, nhìn Mộc Nhược Na mà không thể nhịn được!
“Hoàng Hoàng đừng vội, chúng ta đang đợi người đến đây, đợi đến khi mọi người chuẩn bị xong xuôi rồi, chúng ta sẽ tới gặp chủ nhân của em ngay lập tức.” Mộc Nhược Na sờ lên đỉnh đầu của Hoàng Hoàng: “Hoàng Hoàng ngoan nhé!”
Hoàng Hoàng hiểu lời Mộc Nhược Na, nó ỉu xìu dụi dụi dưới chân Mộc Nhược Na, cuộn mình thành một quả bóng, im lặng chờ đợi.
“Đưa thuốc cho tôi.” Mộc Nhược Na dịu dàng nhìn nó, quay sang hỏi Hirayama Jiro thuốc trị thương, sau đó cô cắt hết lông gần vết thương cho Hoàng Hoàng, sát trùng rồi bôi thuốc cho nó.
Hoàng Hoàng đau đến run rẩy, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn nằm sấp xuống để cho cô ấy chữa trị.
Nó biết rằng người trước mặt nó đang chữa trị vết thương cho nó.
Nó phải sớm khỏe lại thì mới có thể cứu được chủ nhân của nó!
Hoàng Hoàng vừa được bôi loại thuốc tốt nhất, cái lỗ tai khẽ cử động, giống như một mũi tên đã rời khỏi dây cung, lao thẳng về phía người đang đứng đằng xa.
“Hức hức hức.” Hoàng Hoàng không lầm, nó đã nhảy vào lòng của Tưởng Dật Hải và bắt đầu kể khổ: “Hu hu hu.”
Tưởng Dật Hải sờ sờ đỉnh đầu Hoàng Hoàng, lập tức hiểu ra được: “Hoàng Hoàng nhà chúng ta đã vất vả rồi, suốt thời gian qua Hoàng Hoàng vẫn luôn luôn bảo vệ mẹ của con sao?”
Hoàng Hoàng nũng nịu gác cằm mình lên cánh tay của Tưởng Dật Hải, khẽ cắn ống quần của Tưởng Dật Hải, và kéo anh ta về phía trước.
“Anh.” Doãn Tư Thần tiến lên đón, hai mắt đỏ ngầu của anh hiện ra rõ ràng: “Hoàng Hoàng chắc là biết đường, chúng ta mau đến đó càng sớm càng tốt!”
Tưởng Dật Hải gật đầu, sờ sờ đỉnh đầu Hoàng Hoàng, khẽ nói: “Hoàng Hoàng, con dẫn đường cho chúng ta qua đó thôi!”
Hoàng Hoàng nhảy ra khỏi lòng của Tưởng Dật Hải, nó chạy đến phía trước để chỉ đường cho mọi người.
Nghĩ đến việc sẽ có rất nhiều người tới cứu mẹ, Hoàng Hoàng cảm thấy toàn thân nó như được tiếp thêm sức mạnh!
Hoàng Hoàng lúc chạy được một đoạn thì sẽ dừng lại, chờ đến khi mọi người ở đằng sau theo kịp thì nó sẽ tiếp tục chạy về phía trước.
Dọc đường đi nó đã để lại mùi hương mình, và nó cũng nhớ kỹ vị trí mà mẹ nó đã biến mất ở đâu!
“Chờ một chút!” Khi Doãn Tư Thần nhìn thấy Hoàng Hoàng hỗ trợ nhảy về phía đối diện của một khe nứt, anh đã giơ tay ngăn cản đội ngũ cứu hộ lại.
Tưởng Dật Hải nhìn một cái hang bị nứt ra, rộng gần hai mét.
Nhìn xuống dưới thì không thể dò la được gì.
Nếu như ở đấy chỉ là mặt đất bằng phẳng, chỉ cần một cú nhảy sẽ vượt qua được.
Nhưng nhưng ở trên khe nứt này, không ai có gan lớn như vậy.