“Tư Thần và Hề Hề cũng có một đám nhóc rồi, những người khác cũng con hết rồi. Mỗi lần nghe bọn họ nói chuyện, anh không có gì để nói theo. Anh cũng muốn mạnh mẽ khoe khoang con của mình.”
“Phụt!” Vân Mạc Dung tuyệt đối không ngờ tới Tưởng Dật Hải vì lí do này mà muốn có em bé: “Vậy tại sao phải là con gái, con trai không được hả?”
“Con gái thì sẽ ngoan ngoãn, đáng yêu như em. Là hòn ngọc quý của anh. Tuy nhiên, nếu em nói em thích con trai thì anh cũng thích! Chỉ cần là em sinh, trai hay gái thì anh đều thích hết!” Tưởng Dật Hải tràn đầy sinh lực nói:
“Nếu là công chúa, anh sẽ cho con bé một thế giới đẹp như cổ tích, còn nếu là con trai thì cho nó thừa kế sự nghiệp.”
Cái đề tài con cái này, không phải lần đầu Tưởng Dật Hải nhắc tới, chỉ là trước kia toàn là dùng cách nói giỡn để thể hiện nó ra.
Nhưng ngay lúc này đây, Vân Mạc Dung mới cảm thấy Tưởng Dật Hải nghiêm túc đến lạ.
Anh ta dường như đang thiếu cảm giác an toàn.
Phảng phất nỗi sợ Vân Mạc Dung sẽ rời đi nên mới dùng con cái để ràng buộc cô.
Phát hiện được điều này, trong lòng Vân Mạc Dung đầy chua xót.
Xem ra bản thân chưa là một người vợ chuẩn mực nên anh ta mới có cảm giác này.
“Được thôi.” Vân Mạc Dung dịu dàng trả lời.
Hiện tại cô ấy đã hoàn toàn mở lòng.
Mặc kệ tương lại đứa nhỏ sau này như nào, cô ấy sẽ vì con mà cố gắng dẹp tan mọi thử thách!
Nghe được câu trả lời của Vân Mạc Dung, Tưởng Dật Hải vui vẻ hẳn lên, ôm cô ấy xoay người đi vào phòng.
Hai người đã không ra khỏi nhà, tai tóc chạm nhau cũng đã được hai ngày rồi.
Hôm nay, điện thoại Vân Mạc Dung vang lên, cô ấy lười nghe, khiến cho Tưởng Dật Hải phải cầm lại.
“Hửm?” Vân Mạc Dung thấy số lạ không tên hiện lên.
“Mạc Dung, mấy nay cô không đến thăm tôi, cô vẫn còn giận tôi hả?” Nhất Nhiễm bên kia điện thoại nhõng nhẽo: “Tôi sắp xuất viện rồi, không thể gặp cô một chút sao?”
Đầu óc Vân Mạc Dung vang lên một tiếng.
Cô lập tức ngồi ngay ngắn lại, quay đầu nhìn về phía Tưởng Dật Hải. Không biết tại sao mà lại quên mất Nhất Nhiễm mất?
“Này, sao vậy? Ai gọi thế?” Tưởng Dật Hải bên cạnh hỏi.
Vân Mạc Dung há miệng thở dốc, không biết nên giải thích như nào.
Bên kia điện thoại Nhất Nhiễm nghe được, theo bản năng hắn nắm chặt tay, giọng điệu bình tĩnh nói: “Bên cạnh cô đang có người sao? Là chồng cô à? Xin lỗi, là do tôi không biết bên cạnh cô có người, tôi có quấy rầy bọn cô không?”
“Không sao, không có gì không nói được hết.” Vân Mạc Dung nói với Nhất Nhiễm: “Chồng tôi cũng không ích kỉ với người khác như vậy. Tuy vậy. Hôm nay anh xuất viện, e là tôi không qua được, kêu người giúp việc giúp anh xử lý thủ tục xuất viện đi nhé.”
“Không sao, cái đó thì tôi tự làm được.” Nhất Nhiễm lập tức nói: “Cái kia, thực sự không cần tôi giải thích cho chồng cô chút sao? Tôi sẽ không khiến cho chồng cô phẩi hiểu lầm đâu?”
Vân Mạc Dung nhanh chóng đáp: “Thôi, không cần đâu.”
Lúc này, Tưởng Dật Hải cũng thấy không thích hợp lắm, mở miệng nói: “Làm quen bạn mới hả? Sao không giới thiệu cho anh một chút?”