“Không, tôi muốn ăn bánh mì hấp cuộn tròn cơ, cháo bát bảo nữa, đậu phụ sốt tương, bánh cuốn, bánh rán, thịt chiên xù, bánh bông lan hoa mai nữa!” Mặc Tử Huyên vừa chơi game vừa đáp: “Tiểu Vương, cô để trợ lý của tôi đi với cô đi. Mua nhiều đồ như vậy một mình cô không xách nổi đâu.”
“Được rồi, tôi đi ngay đây.” Tiểu Vương xoay người đi chuẩn bị bữa sáng.
Dư Khiết lập tức nói: “Để tôi đi cùng với cô ấy nữa nhé, nhiều đồ như vậy hai người xách cũng không xuể.”
“Cảm ơn cô nhé luật sư Dư Khiết.” Cố Hề Hề mỉm cười gật đầu với Dư Khiết: “Mọi người cũng chưa ăn gì đúng không? Hay là mua luôn rồi về phòng ăn cùng nhau đi.”
“Vâng thưa mợ chủ Doãn.” Dư Khiết lịch sự đáp.
Các trợ lý khác bắt đầu thu dọn những thứ không cần thiết trong phòng, xếp gọn lại những đồ giống nhau rồi cất vào trong vali.
Sau khi Cố Hề Hề chơi xong hai ván game với Mặc Tử Huyên rồi mới miễn cưỡng cất điện thoại đi, hẹn buổi tối cày game tiếp.
Cố Hề Hề đứng dậy đi rửa mặt trước, Tiểu Trầm cũng nhanh chóng sấy khô tóc và trang điểm nhẹ nhàng trang nhã cho cô.
Cố Hề Hề soi gương và rất hài lòng.
Mặc Tử Huyên cũng chỉnh trang một hồi xong thì bữa sáng vừa mua đã đặt trên bàn.
Cố Hề Hề kéo ghế ngồi xuống, ăn một cái bánh hoa và một phần cháo bát bảo.
“Anh trai tôi đã chuẩn bị xong chưa?” Mặc Tử Huyên hỏi trợ lý của mình.
“Tổng giám đốc Mặc đã dậy từ sớm, đã ở trong phòng thể hình tập thể thao xong và cũng đã ăn sáng xong rồi ạ.” Trợ lý cười đáp: “Bởi vì có cô Lý Tư đồng hành cùng anh ấy trong chuyến hành trình này nên trông anh Mặc có vẻ hơi sốt ruột.”
Mặc Tử Huyên đang ăn thì dừng lại, lập tức nở nụ cười nói: “Cái cô Lý Tư này cũng lợi hại thật đấy. Đã nhiều năm như vậy rồi người sống chết không buông tha cũng chính là cô ta. May cho cô ta cũng tốt số, vốn dĩ đã bị anh trai tôi tống vào lãnh cung không thèm đoái hoài gì đến rồi, nhưng vì cái chết của bố mẹ cô ta cho nên anh tôi cảm thấy áy náy mãi không thôi, lại một lần nữa phải đối xử tốt với cô ta. Tuy rằng bao năm qua cô ta đã không còn kiêu ngạo hống hách như trước đây nữa, biết nhìn mặt người mà sống cho nên anh tôi mới bao dung cho cô ta một chút. Nhưng thật đáng tiếc! Trái tim anh tôi làm bằng sắt đá, dù có nhiệt tình đến mấy cũng không thể sưởi ấm được.”
Cố Hề Hề lấy một cái bánh bao hấp nhỏ, nói: “Cô cứ ngày ngày giám sát cuộc sống của anh trai cô như thế này cũng chính là vì ỷ lại anh cô luôn chiều chuộng cô, nếu không thì anh cô đã sớm đánh gãy chân cô rồi.”
Mặc Tử Huyên cười nói: “Anh tôi không dám đâu, anh tôi mà đánh tôi thì chắc bố tôi cắt luôn chân của anh ấy chứ!”
Mấy người trợ lý khác đều ngồi chung quanh chiếc bàn nhỏ, họ cũng nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng.
Họ không thể nhàn nhã và ung dung ăn uống như Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên được.
Đến trưa, mọi người đẩy từng va li hành lý xuống tầng dưới khách sạn, đã có vài chiếc xe đang chờ sẵn ở đó.
Các trợ lý lần lượt chuyển vali lên xe, mọi người lên xe vội vã ra sân bay, chuẩn bị lên đường sang Malaysia.