Thử nghĩ xem, trong rất nhiều thành phố lớn trên thế giới, trong mỗi khu đất của rất nhiều chi nhánh thuộc tập đoàn cô đều có một căn hộ riêng của mình.
Loại người giàu nào mới có thể làm được như vậy?
Vì vậy, tuy chỉ là trợ lý nhưng cánh cửa xã hội thượng lưu đã nhiệt liệt mở rộng đón chào cô.
Dư Khiết đưa tay lên vuốt ve từng món đồ trong căn hộ, đều là những thương hiệu hàng đầu thế giới, tất cả đều tinh xảo và đắt tiền.
Dư Khiết cảm thấy cả cuộc đời phấn đấu của mình rất đáng giá!
Cuối cùng cô đã dựa vào chính mình phấn đấu đạt được những gì cô muốn!
“Trợ lý Dư, việc dọn dẹp nhà cửa đã hoàn thành, cô có hướng dẫn gì thêm không?” Nhân viên dọn vệ sinh lịch sự hỏi.
“Không, cảm ơn.” Dư Khiết mỉm cười với họ và gật đầu: “Mọi người vất vả rồi.”
“Là việc nên làm thôi ạ. vậy chúng tôi xin phép về trước.” Nhân viên vệ sinh lịch sự rời đi.
Căn hộ to như vậy chỉ có mình Dư Khiết ở.
Dư Khiết thả lỏng người tựa vào sô pha, thoải mái thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.
Chuông điện thoại vang lên, Dư Khiết tiện tay cầm lên, chỉ nhìn thoáng qua cô liền sững sờ.
Tin nhắn là mẹ kế gửi tới: “Tiểu Khiết, em trai con đã phẫu thuật thành công. Cảm ơn con!”
Hốc mắt cô đột nhiên nóng lên.
Dư Khiết đặt điện thoại sang một bên, giả vờ không nhìn thấy gì cả.
Nhưng tin tức đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Trong khoảng thời gian này cô cố ý phớt lờ, giả vờ thờ ơ, không hỏi Dư Nhạc có đi phẫu thuật hay không, cũng không hỏi thằng bé có thể phẫu thuật thành công không.
Nhưng sau khi nhận được tin này Dư Khiết vẫn không khỏi mừng thay cho Dư Nhạc.
Bên kia, trong khu bệnh viện, Dư Nhạc mở mắt ra nhìn về phía bố mẹ mình nói câu đầu tiên: “Bố mẹ, con khỏi bệnh rồi, liệu chị gái có thích con không?”
Bố Dư Nhạc lập tức rớt nước mắt: “Có chứ, Tiểu Nhạc của chúng ta tốt như vậy, chị nhất định sẽ thích con.”
Mẹ kế đứng ở bên cạnh lau nước mắt.
Bà đã gửi một tin nhắn cho Dư Khiết, nhưng cô vẫn không trả lời.
Là không phát hiện ra? Hay là không muốn đọc?
Bà không muốn nói sự thật tàn nhẫn đó cho Dư Nhạc biết, mà chỉ nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhạc thích chị vậy sao?”
“Vâng.” Dư Nhạc nhìn vào TV được đặt trên tường trong phòng, Dư Khiết mặc trang phục công sở màu xám đen, cô đang thay mặt chủ tịch tập đoàn tài chính Mặc thị đọc một bài phát biểu, cậu càng ngưỡng mộ hơn: “Chị gái giỏi quá!”
Bố và mẹ kế của Dư Khiết cũng cùng nhìn về phía cô con gái trên TV, đáy lòng bố Dư Khiết chua xót cùng cực.
Chung quy là ông tự tay đánh mất cô con gái này.
“Tiểu Nhạc phải mau khỏe lại, về sớm còn có thể gặp chị gái.” Mẹ kế buồn bã lấy chăn đắp lên cho con trai: “Tiền phẫu thuật lần này của Tiểu Nhạc là do chị gái đưa. Tiểu Nhạc phải nhớ đến chị gái. ”
“Vâng.” Dư Nhạc nhẹ nhàng đáp