Cô ta tuyệt đối không cho phép Tiết Tuyết ở bên cạnh anh Tử Hân!
Lý Tư vừa đến cửa, liền có người ngăn cô ta lại: “Cô Lý Tư? Tôi là người của tập đoàn Mặc Thị, chủ tịch kêu tôi đến đón cô.”
Lý Tư nghe vậy liền vui mừng khôn xiết, cũng không hỏi nhiều thì đã lên xe của đối phương rồi.
Nhưng khi đang đi, Lý Tư liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Con đường này rõ ràng không phải trở về thành phố N, mà là hướng đi ngược lại!
“Anh nói anh là người của công ty anh Tử Hân, ai đã ra lệnh cho anh đến?” Lý Tư ngay lập tức hỏi: “Anh vốn không phải do anh Tử Hân phái đến đúng không?”
Một Lý Tư trước giờ luôn ngạo nghễ, lúc này cũng đã phản ứng lại.
Người của Mặc Tử Hân, làm thế nào lại đúng lúc ở trước cửa trạm xe đợi cô ta chứ?
Người của Mặc Tử Hân sẽ không đứng ở trước cửa trạm xe đâu mà sẽ trực tiếp đi vào kiếm cô ta.
Điều này có nghĩa là gì?
Bọn họ vốn không dám đi vào, chỉ có thể đợi ở trước cửa trạm xe, đợi cô ta tự chui đầu vào lưới.
Mà cô ta thực sự đã ngu ngốc lao vào.
Nghĩ đến đây, Lý Tư càng thêm hoảng loạn: “Các người rốt cuộc là ai? Dừng xe, dừng xe lại, cho tôi xuống!”
“Cô Lý Tư.” Người ở bên cạnh nở nụ cười xấu xa: “Đã đến rồi thì ngoan ngoãn ở yên đây đi. Nếu cô Lý Tư chống cự quá nhiều, đến lúc đó xảy ra một số chuyện không hay thì đừng trách tôi.”
Lý Tư sợ hãi đến co rúm người lại tại chỗ ngời, nước mắt chảy ròng và van xin: “Các người rốt cuộc là ai? Các người muốn làm gì? Muốn tiền sao? Tôi cho, tôi sẽ cho! Anh Tử Hân vừa mới đưa tiền tiêu vặt cho tôi, tôi đưa hết các người có được không? Các người thả tôi ra đi có được không? Tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, tôi sẽ không nói ra đâu, chỉ cần các người thả tôi ra thì tôi sẽ nghe lời các người.”
Những người đó cười ha hả, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng.
Một người phụ nữ ngu ngốc như vậy, đâu đáng cho những người họ ra tay?
Nếu không phải vì cái giá mà người chủ đặt ra đủ cao thì họ mới không bận tâm đến.
Tuy nhiên, bây giờ xem ra, ngu ngốc cũng có cái hay.
Những người đó không quan tâm đến sự kêu khóc của Lý Tư, lái xe chạy về phía đông, thay vì chạy đường lớn, họ chọn những con đường nhỏ không có thiết bị giám sát.
Lý Tư thấy sự van xin của mình không có tác dụng, thì liền lao về phía người ở bên cạnh, muốn nhảy xuống xe.
Đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng, Lý Tư làm sao có thể có cơ hội này chứ?
Lý Tư chưa kịp nhảy xe thì đối phương đã nắm lấy Lý Tư và ném mạnh xuống hàng ghế sau, lập tức có người lấy dây ra trói chặt chân của cô lại.
“Ưm ưm ưm…” Miệng của Lý Tư bị nhét một chiếc khăn cũ nát, một chiếc khăn có mùi mồ hôi, khiến cho Lý Tư kích động đến nước mắt rơi lã chã.
Lý Tư thực sự biết sợ rồi.
Nhưng cũng đã trễ rồi.
Cô ta biết mình đã bị bắt cóc, nhưng lại không biết người bắt cóc cô ta rốt cuộc là vì cái gì.
Nếu như muốn tiền thì Mặc Tử Hân chắc chắn sẽ cho.
Nhưng nếu thứ đối phương cần không phải là tiền thì sao?