Đậu Miêu nhìn Thẩm Khả Khả rồi nói với vẻ mặt không tin: “Chỉ vì câu nói này thôi ư?”
“Ừ.” Thẩm Khả Khả gật đầu: “Đối với người đàn ông mắc bệnh ung thư sinh sản, câu này gãi đúng chỗ ngứa của ông ta. Cả đời này của Thẩm Ngư lúc nào cũng nghĩ đến việc lên như diều gặp gió. Ông ta không thể không chờ đợi con trai mình trở thành thành viên của giới thượng lưu. Mà một người của tầng lớp thượng lưu sao có thể là con riêng ngoài giá thú được?”
Vì vậy, người phụ nữ này cũng không có làm gì cả, cứ như vậy ngồi mát ăn bát vàng, nhìn Thẩm Ngư tự mình ra tay kết thúc tính mạng vợ cả. Sau đó quay người liền mang theo con riêng tiến vào nhà họ Thẩm, rửa sạch mọi chuyện trong quá khứ.
Chậc chậc, nếu người phụ nữ này không có người nâng đỡ phía sau thì một kẻ ngốc cũng sẽ không tin vào điều đó.
Chỉ là cái tên này đã ẩn náu trong bóng tối quá nhiều năm rồi, đã đến lúc phải lôi hắn ta ra ngoài.
“Cậu lấy được đồ của Thẩm Hiểu Tinh chưa?” Thẩm Khả Khả hỏi.
“Lấy được rồi.” Đậu Miêu lấy ra một chiếc túi trong suốt đựng tóc của Thẩm Hiểu Tinh và các mô sinh học khác, tất cả đều có thể xác định được DNA.
“Cảm ơn cậu.” Thẩm Khả Khả mỉm cười.
Lần này, cô sẽ khiến Thẩm Hiểu Tinh rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó khắn, không thể nào ngóc đầu lên được.
Thẩm Ngư tên bố cặn bã này có lẽ không biết rằng gen của mình bị khiếm khuyết và đã định sẵn là cả đời không thể sinh ra con trai, chỉ có sinh ra con gái thì đứa con đó mới có thể sống sót được.
Cô thực sự muốn biết khi Thẩm Ngư biết sự thật này thì sẽ có biểu cảm như thế nào.
“Cậu nghi ngờ ai là bố ruột của Thẩm Hiểu Tinh?” Sau khi Đậu Miêu hỏi, cô ấy dường như đã nghĩ ra điều gì đó và nói: “Ý của cậu là có phải là người đứng sau Bà cả Thẩm không?”
“Đúng vậy.” Thẩm Khả Khả nhẹ gật đầu: “Mình luôn luôn nghi ngờ chuyện này nhưng vẫn chưa có cơ hội chứng minh. Bây giờ cuối cùng cơ hội này cũng đến rồi, mình tự nhiên sẽ không bỏ qua.”
“Hồi đó khi mẹ mình hấp hối, bà ấy nói với mình rằng trước khi bà ấy sinh ra mình thì có mang thai một đứa trẻ nhưng được ba tháng thì cái thai không còn nữa. Lúc ấy bà cực kỳ đau khổ nên đi bác sĩ kiểm tra. Bác sĩ nói rằng vấn đề không phải do bà ấy mà là ông bố cặn bã của mình.” Thẩm Khả Khả bình tĩnh nói như thể cô đang nói chuyện của người khác vậy.
“Gen của Thẩm Ngư bị khiếm khuyết và nhiễm sắc thể Y không bình thường. Chỉ cần là con trai thì sẽ không thể vượt qua rào cản phát triển, chúng sẽ bị đào thải một cách tự nhiên. Chỉ có gen X mới có thể tồn tại, đó là lý do tại sao Thẩm Ngư có rất nhiều người tình nhưng tất cả đều sinh ra con gái, và chỉ có hai người con trai.”
“Vậy, người con trai khác của Thẩm Ngư cũng không phải của ông ta sao?” Đậu Miêu cảm thấy thật hấp dẫn. Về sau, Thẩm Ngư có hai người phụ nữ đều cho ông ta đội nón xanh mà ông ta vẫn ngồi đó ra cái vẻ tự mãn được!
“Ừ.” Thẩm Khả Khả nói: “Tất nhiên là mình sẽ không nói với ông ta về những chuyện như thế này. Để ông ta đổ vỏ cũng rất tốt, không phải sao?”
Sau đó hai cô gái nhìn nhau nở nụ cười.
Bây giờ, bọn họ sẽ khuấy đục vũng nước này.
Cái kịch bản tiếp theo sẽ do họ kiểm soát.
Thẩm Khả Khả nhìn Bà cả Thẩm vội vàng lái xe ra ngoài liền lấy điện thoại ra báo tin: “Mục tiêu đã ra ngoài rồi mau đuổi theo bà ta, tìm cách lấy tóc hoặc cái gì đó có thể xác định AND của người mà bà ta liên lạc.”
Trong tai nghe vang lên một tiếng phản hồi đơn giản rồi chìm vào im lặng.