“Nói nhảm gì đó?” Vân Mạc Dung trừng mắt nhìn cô, rồi mất tự nhiên nói: “Chị chỉ nghĩ rằng dù ý định của anh ta là là thật tâm hay giả ý thì vẫn luôn đáng được tôn trọng. Hợp đồng này vốn là do Nhược Na ký. Nếu không phải cô ấy còn chơi bời quên cả trời đất ở bên ngoài, chị cũng không hỏi đến. Bây giờ Tổng giám đốc là em đây đã trở lại, em hẳn là nên đến tiếp quản mới đúng.”
“Chị, đừng đổi chủ đề.” Cố Hề Hề nghiêm túc nhìn Vân Mạc Dung: “Chị không phải là thương xót cho anh ta đó chứ?”
Vân Mạc Dung bị hỏi cũng không nói nên lời.
Cố Hề Hề trong nháy mắt có thể hiểu được.
Chủ động nắm lấy tay Vân Mạc Dung, nói nhỏ: “Em hiểu được, chuyện kế tiếp cứ để em xử lý. Chị, sau này đừng gặp anh ta nữa. Người khác nói em hay mềm lòng, nhưng kỳ thật, chị cũng giống như em, đều dễ mềm lòng.”
Vân Mạc Dung hé môi cười: “Người hiểu chị nhất chính là em, Hề Hề.”
“Nói vô nghĩa, chúng ta là chị em sinh đôi, lại có cùng một linh hồn.” Cố Hề Hề vỗ vỗ mu bàn tay Vân Mạc Dung nói: “Bởi vì bộ dạng của anh ta giống như sắp chết, cho nên chị mới mềm lòng đúng không?”
Vân Mạc Dung không nói gì.
“Được, được rồi, em không nói chuyện này nữa.” Cố Hề Hề nói: “Em đến bệnh viện một chuyến xem sao, có chuyện gì cần gọi điện cho em.”
“Được.” Vân Mạc Dung gật đầu.
Cố Hề Hề xoay người đi thẳng vào bệnh viện, vừa đến đã thấy Nhất Nhiễm vừa được đẩy từ phòng cấp cứu đi ra.
Anh ta sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu, như người chết.
“Bác sĩ, anh ta thế nào rồi?” Cố Hề Hề thấy bác sĩ đi ra, vội vàng đến chào hỏi.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra và nói: “Tại sao người này không biết quý trọng cơ thể của mình như vậy? Cứ giày vò năm lần bảy lượt, dù thân thể có tốt đến đâu cũng sẽ không chịu nổi.”
Cố Hề Hề chỉ cúi đầu không trả lời.
“Dược tính của thuốc đã được giải, người sẽ không sao, nhưng một thời gian tới sẽ rất yếu.” Bác sĩ thở dài nói: “Cũng may là đặc tính của loại thuốc này không mạnh, nếu không thì chỉ sợ cái mạng nhỏ này đã kết thúc rồi.”
“Cám ơn bác sĩ.” Cố Hề Hề tiễn bác sĩ đi, quay người đi vào phòng bệnh, nhìn mỹ nam yên lặng nằm trên giường, không ngờ anh ta lại động lòng với chị gái mình.
Cũng đúng thôi, chị gái tốt như vậy, dù có thay đổi cơ thể nhưng hào quang vẫn rực rỡ.
Tên tiểu tử là anh ta thật là có mắt tinh tường.
Người hâm mộ chị gái là Cố Hề Hề đây đột nhiên cảm thấy tên tiểu tử này không quá chướng mắt.
Nhất Nhiễm từ từ mở mắt, bởi vì quá mệt mỏi, anh ta lại nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút rồi mới mở mắt trở lại.
Quay đầu nhìn thấy Cố Hề Hề, anh ta đột nhiên nở một nụ cười gượng gạo: “Cô chủ Cố.”
“Tỉnh rồi sao?” Cố Hề Hề kéo ghế ngồi ở bên cạnh, sau đó nhìn Nhất Nhiễm: “Anh rất lợi hại đó, lại có thể động lòng với chị gái của tôi. Thế nào? Muốn trở thành anh rể của tôi sao?”
Nhất Nhiễm đột nhiên bật cười: “Còn tưởng rằng cô sẽ mắng tôi thậm tệ, mắng tôi không biết tốt xấu, mắng tôi cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mắng tôi không biết quy củ, mắng tôi không biết xấu hổ.”
“Tôi rất muốn mắng anh.” Cố Hề Hề thành thật nói: “Nhưng mà, theo như tôi thấy thì anh cũng có mắt nhìn người không tồi, dù sao thì chị gái của tôi cũng thật sự rất xuất sắc.”
Nhất Nhiễm lại cười: “Tình cảm của chị em các cô thật đặc biệt.”