Sau khi trợ lý báo cáo tình hình chung của thôn, sau khi Mặc Tử Hân đọc thông tin chi tiết trên tay, liền hỏi: “Chúng ta đi tìm từng nhà một?”
Mặc Tử Hân nhàn nhạt nói: ” Phân công tìm riêng.”
“Vâng.” Mười mấy người lập tức chia thành vài đợt, lần lượt tìm qua từng nhà.
Một vài người đã không đến nhà của họ, nhưng ở thôn quên bắt đầu tìm kiếm.
Ngay khi Tiết Tuyết đến ngôi làng này, cô ta đã cảm thấy tội lỗi, không dám tiến lên, cô ta tiếp tục đi theo bên cạnh Dư Khiết.
Dư Khiết cười tủm tỉm nói: “Cô Tiết sợ à? Cũng đúng, thôn này đã đổ nát rồi. Muốn lấy một người vợ quả thật rất khó. Vì vậy, lấy một người vợ thật là một việc mơ mộng hão huyền. Nếu để họ nhìn thấy khuôn mặt tinh tế xinh đẹp của cô Tiết, sợ là sẽ bị đoạt về nhà làm con dâu.”
Tiết Tuyết sắc mặt tái nhợt, giả bộ kiên định nói: “Cô thật đúng là có thể nói giỡn! Trong đội này chỉ có cô và tôi là nữ. Tôi nguy hiểm, đi nơi nào cũng có thể không an toàn.”
Dư Khiết cười nói: “Tôi học Taekwondo từ năm mười sáu tuổi. Tuy rằng học kỹ năng không tốt, nhưng vẫn có thể bảo vệ bản thân ở nơi này không có vấn đề gì. Cô Tiết đã học được cách tự bảo vệ mình chưa?”
Sắc mặt Tiết Tuyết càng thêm khó coi.
“Nếu Lý Tư bị bán ở đây, e rằng sẽ chạy không thoát được.” Dư Khiết nói, “Trước đây tôi đã từng làm mấy vụ án tương tự. Những người buôn bán đó sợ rằng con dâu mua rồi sẽ bỏ chạy, vì thế bỏ đói họ lâu ngày, sau đó đánh gãy chân làm cho họ vĩnh viễn không rời núi này được, sau đó bắc họ từng người từng người sinh con. Những người đàn bà đó, đều bị tra thấn đến mất trí, dù có được cứu về cũng sẽ trở thành những kẻ ngốc. Trong đó, không ít những cô gái xinh xắn xuất thân từ những gia đình nổi tiếng hoặc giàu có như cô Tiết…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Tiết Tuyết không nhịn được nữa gào lên: “Không phải tôi, không phải tôi!
Dư Khiết lạnh lùng nhìn Tiết Tuyết, nhưng không nói lời nào.
Dư Khiết đã quen với việc nhìn thấy trong thế giới lạnh lẽo ấm áp, nhìn thấy quá nhiều xấu xa tà ác.
Cho dù Lý Tư vu khống cô ta như vậy, cô ta cũng chưa từng nghĩ tới sẽ bán Lý Tư tới một chỗ như vậy.
Nhưng Tiết Tuyết lại làm như vậy.
Người có khuôn mặt của một thiên thần, nhưng hành động còn tệ hơn cả ác quỷ.
Ai cũng là phụ nữ, hà cớ gì làm vậy ?
Lý Tư sắp nhận giáo huấn, nhưng tại sao lại sử dụng phương pháp này?
Tuy nhiên, Dư Khiết không phải là một thánh mẫu, cô ta chỉ đâm Tiết Tuyết một vài câu, sau đó ngừng nói.
Cả đội tiến lên một chút, một ngôi nhà nhỏ bằng đá xuất hiện trơ trọi trên sườn đồi hiện ra trong tầm mắt.
Có dấu vết khói lửa trong ngôi nhà đá, rõ ràng là có người sống ở đó.
Sau khi tìm kiếm không thành công, mọi người cùng nhau đi về phía ngôi nhà đá nhỏ trên sườn đồi.
Khi Tiết Tuyết nhìn thấy ngôi nhà nhỏ bằng đá, đồng tử cô đột nhiên co rút lại, lập tức dừng lại không chịu đi.
“Dư Khiết, hình như tôi hơi khó chịu nên tôi sẽ không đến đó. Tôi ở đây đợi mọi người.” Sau đó, Tiết Tuyết xoay người chạy về phía vị trí của đoàn xe như thể có người đuổi theo.
Dư Khiết cũng không quản cô ta, tiếp tục đi theo đội về phía trước.