Cố Hề Hề không thể giải thích được nghĩ đến Đại Tư Tế ở rừng rậm nguyên thủy, người đàn ông đó cũng rất quái dị.
Cố Hề Hề nhìn Nhất Nhiễm trên giường bệnh, trong lòng thầm nghĩ, hai người chắc là không có quan hệ gì, đúng không?
Một là Đại Tư Tế của bộ lạc nguyên thủy, một là công tử thế gia đến từ Mexico.
Hai người quăng tám sào cũng không tới!
Bên này, Vân Mạc Dung tăng nhanh tốc độ nói, càng nói càng nhiều: “Nhất Nhiễm, anh mau tỉnh lại, chúng ta cùng nhau đi ngắm hoa, cùng nhau đi chơi bờ hồ, cùng nhau ngắm bình minh và hoàng hôn, cùng nhau ngắm nhìn mây gió bên bờ biển. Tay nghề của tôi còn nhiều lắm, anh không muốn nhìn thấy sao? Ở đời hiếm khi làm có được tri kỷ, tôi xem như anh như là tri kỷ, anh có đồng ý làm bạn thân của tôi không?”
Nhất Nhiễm nằm ở trên giường, tròng mắt nhanh chóng đảo qua.
Anh ta đang bắt đầu muốn sống!
Y tá thấy phản ứng của từng số liệu dần ổn định, lập tức vui mừng, bấm chuông gọi bác sĩ.
Mấy bác sĩ sớm bước vào cửa, kiểm tra xong liền kêu lên: “Quả thật là kỳ tích! Vừa rồi đang cận kề cái chết, nhưng giờ lại sống lại rồi!”
Nói xong, bác sĩ quay đầu nhìn Vân Mạc Dung, không nhận ra Vân Mạc Dung trong bộ đồ vô trùng đeo khẩu trang, buột miệng nói: “Anh ta hẳn là yêu cô dữ dội lắm, cho nên nghe thấy giọng nói của cô mới vực dậy ý thức sinh tồn.”
Vân Mạc Dung: “…”
Cô ấy còn có thể nói gì nữa?
Cô ấy lặng lẽ bước sang một bên, đứng cùng Cố Hề Hề chờ đợi kết quả cứu chữa cuối cùng của bác sĩ.
Cố Hề Hề nắm lấy tay Vân Mạc Dung an ủi cô ấy.
Vân Mạc Dung lúc này mới nhẹ nhõm cười.
Dù thế nào đi nữa, cô ấy đã cứu một mạng người, tóm lại là lập một công đức.
Khoảng nửa giờ sau, dấu hiệu sinh tồn của Nhất Nhiễm đều đã ổn định trở lại.
Bác sĩ sắc mặt vui mừng.
Đối với bọn họ mà nói, cứu được một mạng người là điều rất mãn nguyện.
Nhất Nhiễm nhanh chóng được chuyển đến phòng bệnh bình thường và loại bỏ các máy móc cồng kềnh, chỉ để lại một số máy móc dụng cụ kiểm tra cần thiết.
Vân Mạc Dung nhìn Nhất Nhiễm, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại anh đã có ý thức muốn sống, mau tỉnh lại đi!”
Cố Hề Hề đem ghế dựa cho Vân Mạc Dung, nhìn thời gian nói: “Cũng trễ rồi, chị có đói bụng không? Em đi kêu Tiểu Vương mang đồ ăn đến cho chị?”
“Chị ăn không vô.” Vân Mạc Dung lắc đầu.
“Xem như là ăn cùng em một chút, được không?” Cố Hề Hề cố ý làm nũng nhìn Vân Mạc Dung, chớp chớp đôi mắt to, Vân Mạc Dung cuối cùng cũng mềm lòng.
“Được, vậy cùng em ăn cơm.” Vân Mạc Dung cười gật đầu: “Em đó!”
Cố Hề Hề cười bảo Tiểu Vương mau đi lấy đồ ăn.
Bởi vì trời đã tối, Tiểu Vương không dám cho Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung ăn đồ ăn nhanh, bèn gọi điện thoại cho ông xã là Tiểu A nhờ anh ấy mang đồ ăn từ biệt thự nhà họ Doãn đến đây.
“Mợ chủ sao lại đến bệnh viện vậy?” Tiểu A đưa đồ ăn cho Tiểu Vương: “Không sao đó chứ?”