“Gọi tôi là Nhất Nhiễm, Nhất Nhiễm quá khách khí.” Nhất Nhiễm vui vẻ nhìn Cố Hề Hề nói: “Nói đến chuyện này, tôi quả thực có chuyện muốn mời cô Cố giúp đỡ! Chuyện này, tôi cũng không biết phải nhờ ai mới tốt, chỉ có thể nhờ cô.”
Lúc này Cố Hề Hề đã buông chiếc đũa trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Chỉ cần tôi có thể giúp ích được một chút, tôi nhất định sẽ giúp đỡ.”
“Vậy tôi sẽ không khách sáo với cô nữa.” Trên khuôn mặt tái nhợt của Nhất Nhiễm hiện lên một tia ngượng ngùng: “Tôi nghe nói trong nhà của cô Cố có trồng không ít hoa cỏ quý hiếm, hơn nữa trong nhà còn có người làm vườn cực kỳ am hiểu việc gieo trồng trông coi. Chỗ này của tôi vừa mới có một chậu Thập Bát Học Sĩ bị tôi chăm sóc hỏng mất rồi, mắt nhìn thấy sắp không xong. Cô Cố có điều không biết, chậu hoa này tuy không tính là vật gì quý giá, nhưng ngoài ý muốn lại là vật mà ông cố nội để lại cho tôi. Không biết liệu có thể làm phiền người làm vườn trong nhà cô Cố giúp tôi chăm sóc sơ qua một chút, xem coi có thể khiến cho nó… khởi tử hồi sinh hay không?”
Nói đến đây, biểu cảm trên mặt của anh ta giống như càng thêm ngượng ngùng: “Khi tôi tới đây, cái gì cũng không có xách theo, chỉ mang theo cái chậu Thập Bát Học Sĩ này. Đáng tiếc…về sau không có người làm việc chăm sóc, con gà mờ như tôi đây lại…”
Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung đồng thời nở nụ cười.
Nói đến dưỡng hoa, người cực kỳ có kinh nghiệm cũng không phải là cô, mà là Vân Mạc Dung.
Nghe ra được ý trong lời nói của Nhất Nhiễm, Cố Hề Hề cười đến mức không khép miệng lại được: “Nếu như vì chuyện này mà anh đến cầu tôi hỗ trợ thì thật sự là tìm nhầm người rồi.”
“Hả? Tại sao? Chẳng lẽ ngay cả cô Cố cũng không có khả năng giúp đỡ cho tôi sao?”
Trên mặt của vị Nhất Nhiễm kia hoàn toàn không thể che giấu được vẻ thất lạc xen lẫn tiếc hận: “Là lỗi của tôi, tôi không nên mang nó tới đây.”
“Không phải thế.” Cố Hề Hề cười, chỉ vào Vân Mạc Dung nói: “Người làm vườn của nhà tôi đúng là có khả năng chăm sóc không sai, nhưng mà nếu như muốn làm cho hoa lá khởi tử hồi sinh, không có chị ấy là không được. Chị của tôi ấy à… đối với việc chăm sóc hoa lá cỏ cây chính là cực kỳ có nghề! Năm đó khi chị ấy và anh rể của tôi quen nhau cũng là vì hoa nến mới kết duyên. Về sau anh rể của tôi vì muốn kỷ niệm cho chị ấy, còn xây lên một cái nhà ấm thật lớn chuyên dành để trồng hoa nữa đó…”
Vân Mạc Dung nhớ lại cảnh tượng lúc cô ấy và Tưởng Dật Hải quen nhau, khóe miệng bất giác cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào đầy vui vẻ, trong miệng lại nói: “Được rồi, em đừng có thổi phồng chị nữa. Chẳng qua là chị rãnh rỗi nhàm chán mới đi chăm sóc vài thứ này.”
Đáng tiếc, về sau thân thể cô ấy không được khỏe, chịu không được phấn hoa, những loại hoa cỏ kia cũng bị chuyển ra khỏi nhà họ Vân, cuối cùng cũng không có ai chăm sóc.
Sau này, khi thân thể của cô ấy khỏe mạnh trở lại, mới một lần nữa tìm lại sở thích của bản thân, cùng với Tưởng Dật Hải mỗi ngày mang theo tâm trạng vui vẻ đi trồng hoa trong nhà ấm, chăm sóc cho đám hoa cỏ kia.
Nhất Nhiễm mang vẻ mặt vừa kinh ngạc lẫn mừng rỡ nhìn về phía Vân Mạc Dung: “Vân Mạc Dung, cô thật sự am hiểu hoa cỏ sao, hay chỉ muốn an ủi tôi thôi đấy?”
Vân Mạc Dung cười, nói: “Thập Bát Học Sĩ tôi cũng có gieo trồng được vài cây, trong đó có một cây còn đưa cho Tưởng phu nhân, mẹ chồng của Hề Hề.”
Cố Hề Hề ra sức gật đầu: “Mẹ chồng tôi rất yêu thích loài hoa này.”
“Nếu như anh thật sự tin tưởng lời của tôi nói, tôi có thể giúp anh nhìn một chút.” Vân Mạc Dung nói với Nhất Nhiễm.
“Được, đương nhiên rồi!” Nhất Nhiễm kích động nhanh chóng sai người giúp việc ôm chậu Thập Bát Học Sĩ trong phòng của anh ta ra, thấp thỏm lo lắng đặt ở trước mặc Vân Mạc Dung, anh ta hết sức cẩn thận rồi lại tràn ngập mong đợi nhìn cô ấy: “Cô xem, có còn cứu được hay không?”
Vân Mạc Dung mang bao tay bảo hộ vào, cẩn thận xem xét sơ qua gốc Thập Bát Học Sĩ này.
Thập Bát Học Sĩ là một trân phẩm trong dòng hoa sơn trà, được người sở hữu đặc biệt ưu ái. Tạo hình hoa tươi đẹp, kết cấu hoa lại độc đáo, do bảy mươi đến hơn một trăm ba mươi cánh hoa hợp lại tạo thành tán hoa lục giác, trình tự xếp lớp phân chia rõ ràng, xếp đặt đúng theo thứ tự, vô cùng duyên dáng. Hai giáp cánh hoa nối liền nhau xếp thành hai mươi vòng xung quanh, phần lớn là mười tám vòng, vì lý do này nên được đặt tên là “Thập Bát Học Sĩ”.