Cố Hề Hề quay đầu lại, liền nhìn thấy Mặc Tử Hân mặc một bộ lễ phục màu xanh ngọc gọn gàng, trên mặt mang nụ cười bước tới.
Dưới ánh đèn ấm áp, dáng người cao với đôi chân dài của Mặc Tử Hân, khuôn mặt tinh tế, đơn giản là đẹp đến nỗi không giống con người gì cả.
Mặc Tử Huyên cũng quay đầu lại theo cô, nhìn về phía anh trai mình cười.
Người anh đẹp trai như vậy, sao lại độc thân cơ chứ?
Chỉ là, người thu hút ánh mắt của bọn họ, lại là Tiết Tuyết đứng bên cạnh Mặc Tử Hân kia.
Tiết Tuyết mặc một bộ lễ phục màu hoa đào ngắn tay, kiểu dáng rất đơn giản, không có màu mè chút nào.
Nhưng lại tình cờ nổi bật nhất giữa những người ăn mặc sang trọng lộng lẫy quết xuống đất kia, như một con chim đậu trên nụ hoa đào, khiến ánh mắt mọi người đều sáng ngời.
Cố Hề Hề dường như có chút bất ngờ, Tiết Tuyết có thể trở thành bạn gái đi cùng Mặc Tử Hân, nhưng mà cũng chỉ đơn thuần là bất ngờ một chút thôi.
Cô còn tưởng bạn gái đi cùng Mặc Tử Hân là Dư Khiết cơ.
Mặc Tử Huyên cũng hơi sững sờ, lại nói với Tiết Tuyết: “Bộ lễ phục của cô Tiết Tuyết thật là đẹp, cảm giác như thời gian bình yên vậy.”
“Đúng thế.” Cố Hề Hề cũng gật đầu đồng ý.
Ánh mắt Khúc Tranh Minh rơi xuống người Tiết Tuyết, chớp chớp mắt, sau đó lại nhìn sang Cố Hề Hề đứng một bên kia, rất nhanh liền thu lại tầm mắt.
Chỉ là một thứ đồ nhái, ở trước mặt hàng thật, một góc cũng không thể so sánh được.
Thảm thật đấy.
Khúc Tranh Minh rất vui sướng khi người khác gặp họa.
Dường như Tiết Tuyết cũng không hề cảm thấy tự ti vì mình là đồ nhái, cô ta liền cười ngọt ngào với Mặc Tử Huyên: “Cảm ơn lời khen của cô.”
“Chúng tôi vừa mới nói, tôi muốn tìm cách kiếm lại số tiền đã phải đền bù nhượng đất kia.” Khúc Tranh Minh mở lời nói: “Tổng giám đốc Mặc, khó có được có thể cùng anh mặt đối mặt thảo luận thế này, chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh rồi cùng nhau nói chuyện không?”
“Được.” Sản nghiệp của Mặc Tử Hân ở Malaysia không hề ít, đương nhiên anh ta cũng muốn chào hỏi với nhà họ Khúc rồi.
Sau này có chuyện gì đó cần trợ giúp, thì đã có nhà họ Khúc giúp giải quyết, cũng tốt hơn là mình phải chạy tới chạy lui.
Hai người đàn ông lập tức xoay người rời khỏi đây.
Bây giờ chỉ còn lại Cố Hề Hề, Mặc Tử Huyên và Tiết Tuyết đứng cùng nhau.
Tiết Tuyết nhìn thấy Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên không ngừng nói chuyện chào hỏi với những người xung quanh, vô cùng thông minh khôn khéo mà chủ động rời đi nhường chỗ cho bọn họ.
Mặc Tử Huyên vô tình liếc nhìn Tiết Tuyết, liền nói với Cố Hề Hề: “Mấy năm nay, không biết có bao nhiêu người đi sửa lại mặt mũi thành dáng vẻ giống cậu nữa, hoặc là cố ý hoặc là vô ý mà xuất hiện trước mặt anh trai tớ. Bọn họ có chủ đích gì mọi người đều rõ mồn một cả. Cái cô Tiết Tuyết này đang mô phỏng lại dáng vẻ trước đây của cậu đấy, thế mà lại có thể lấy được hảo cảm từ anh tớ, xem ra cô gái nhỏ này không đơn giản chút nào đâu.”
Cố Hề Hề cũng không biết nên trả lời cô ấy thế nào, chỉ có thể bất lực nói: “Mỗi người đều tự có số phận riêng của họ.”
“Tớ lại không cảm thấy đây là số phận đâu.” Mặc Tử Huyên nhấp một ngụm cocktail trên tay mới nói: “Tiết Tuyết giống câu hơn trong số những người giống ngoài kia, cũng là người thông minh nhất. Tớ sẽ xem xem cô ta có thể lấy được lòng của anh tớ không. Nếu như cô ta thật sự có bản lĩnh này, tớ sẽ công nhận cô ta là người có năng lực.”