Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1056


“Đúng vậy.” Vân Mạc Dung nhìn ngắm không gian trên đỉnh đầu, lá cây xanh rợp che khuất không trung trên đỉnh đầu, làm cho bọn họ không quá nóng cũng sẽ không quá âm u, vẫn là không che hết hoàn toàn.


Bóng cây rất vừa vặn.


“Nặc Nặc…” Nhất Nhiễm mở miệng.


“Gọi tôi là Vân Mạc Dung.” Vân Mạc Dung bình tĩnh trả lời: “Vân Nặc đã chết rồi. Hiện tại vẫn còn tồn tại chính là Vân Mạc Dung.”


Nhất Nhiễm cười khẽ lên: “Nhưng tôi vẫn thích gọi em là Nặc Nặc.”


Vân Mạc Dung lười phản ứng lại với anh ta.


“Nặc Nặc, nếu như tôi gặp được em sớm hơn một chút, gặp được em trước Tưởng Dật Hải, em có thể thích anh hay không?” Nhất Nhiễm mở miệng hỏi.


“Sẽ không.” Vân Mạc Dung lãnh đạm trả lời.


“Nói dối.” Nhất Nhiễm vui vẻ nói: “Em trả lời nhanh như vậy, rõ ràng là đang nói dối.”


Vân Mạc Dung không để ý đến anh ta, tiếp tục đi về phía trước.


“Mặc kệ là em không muốn thừa nhận, nhưng mà trong tim em đã nói cho em biết, em chính là thích tôi.” Nhất Nhiễm cười khẽ lên: “Mấy ngày này, em hoàn toàn có thể mặc kệ tôi, nhưng mà em không có làm vậy, em không chỉ chữa bệnh cho tôi, lại còn điều trị thân thể cho anh.”


“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Vân Mạc Dung nhàn nhạt mở miệng: “Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy có người chết ở trước mặt tôi, tuy rằng những việc anh làm, chết một ngàn lần cũng không đủ!”


“Em đấy em đấy, luôn là miệng thì lạnh lùng mà trong lòng lại ấm áp như vậy.” Nhất Nhiễm cười càng thêm xán lạn: “Nhưng mà, tôi thích.”


“Không có, tôi chê anh già.” Vân Mạc Dung không chút khách khí chém một đao qua Nhất Nhiễm: “Anh so với tôi lớn hơn tới chín tuổi.”


Nhất Nhiễm vừa mới rồi vẫn còn rất đắc ý: “…”


Thật đau lòng!


“Tôi còn không đến bốn mươi!” Nhất Nhiễm không phục: “Doãn Tư Thần cũng đều đã hơn ba mươi!”


“Anh ấy vẫn so với anh trẻ tuổi hơn!” Vân Mạc Dung tiếp tục đâm đao: “Hơn nữa anh ấy chỉ lớn hơn Hề Hề năm tuổi.”


Nhất Nhiễm lập tức kéo tay Vân Mạc Dung lại, dùng sức kéo về phía sau, khiến cho Vân Mạc Dung thuận thế đâm sầm vào lòng ngực anh ta.


Nhất Nhiễm cũng chân chính ôm lấy vòng eo của Vân Mạc Dung: “Muốn thử xem xem hay không?”


Vân Mạc Dung giãy giụa một chút, nhàn nhạt nói: “Tôi đang mang thai.”


Nhất Nhiễm: “…”


A, thật tức giận!


Nhưng mà vẫn không thể phát giận với cô ấy!


Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn!


Ai kêu mình thích cô ấy chứ?


Ai kêu mình cùng với cô ấy chính là định mệnh ràng buộc chứ?


Về tới biệt thự, Nhất Nhiễm ôm gương, nhìn chính mình trong gương vẫn tuổi trẻ đẹp trai như cũ, hỏi người hầu đứng ở bên cạnh: “Tôi có phải đã già rồi hay không?”


Người hầu kinh ngạc nhìn anh ta: “Nhất Nhiễm tiên sinh, ngài đang nói đùa sao? Nhìn ngài chỉ chừng mới hơn hai mươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK