Nhưng điều Vân Tử Tiêu không ngờ là, hoàng đế vậy mà lại tin tưởng Tam hoàng tử, đem quân đội quan trọng như vậy giao cho Tam hoàng tử.
Như vậy hiển nhiên là Tam hoàng tử càng được lòng lão hoàng đế.
Chẳng lẽ nói, Tam hoàng tử muốn lập thái tử?
Nếu là như vậy thì Vân Tử Tiêu giống như đã hiểu được nguyên nhân vì sao Lệnh Hồ Thương bảo mình tiếp cận Tam hoàng tử, hơn nữa còn phải khiến Tam hoàng tử yêu mình.
Anh hùng đúng là khó qua ải mỹ nhân.
Tam hoàng tử say mê người đẹp, còn nhẹ dạ, còn để lộ sơ hở.
Như vậy, Tam hoàng tử thực sự rất yếu đuối.
Sau đó, nếu mình ăn cắp hổ phù từ tay tam hoàng tử, ngay cả khi không thể đánh lão hoàng đế thương tích nặng nề thì cũng có thể làm cho tam hoàng tử mất đi ý chí chiến đấu, trở thành người vô dụng.
Mặc kệ kết quả là người nào thì đối với Lệnh Hồ Thương mà nói cũng đều là một chuyện tốt.
Bởi vì Tam hoàng tử là do hoàng hậu sinh ra, nếu Tam hoàng tử bị phế bỏ thì Ngũ hoàng tử của Quý phi ắt sẽ như hổ rình mồi nhìn vào. Lão hoàng đế vì muốn cân bằng mấy đứa con nên sẽ không hơi đâu mà nhìn chằm chằm vào phủ của Trưởng công chúa với Hồng Cân Quân!
Đây thức sự là một ý tưởng tốt với hiếm có!
Nhưng mà, Lệnh Hồ Thương thật sự không sao nếu để mình đi quyến rũ Tam hoàng tử sao?
Đáy lòng Vân Tử Tiêu không khỏi cười khổ.
Đúng rồi, hắn không phải là anh Thích Quân, làm sao sẽ để ý tới mình chứ?
Thôi, vậy thì cứ giúp hắn cái này, sau đó dùng hổ phù trao đổi với Lệnh Hồ Thương, để cho hắn từ trong tay Vân Hầu gia lấy được thuốc giải, còn bản thân mình thì hoàn toàn cao chạy xa bay!
Vân Tử Tiêu hạ quyết tâm, lập tức xoay người nói với Tam hoàng tử, nước mắt lưng tròng: “Anh Nương đã gặp qua Tam hoàng tử! Anh Nương khẩn cầu Tam hoàng tử che chở cho! Anh Nương trôi dạt không nơi bám víu, không có chỗ dựa, hiện giờ người duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có điện hạ ngài mà thôi!”
Nói xong, Vân Tử Tiêu than thở khóc lóc!
Quả nhiên, đáy lòng Tam hoàng tử rất đau, giống như nhìn thấy được Đậu Đỏ hồi còn nhỏ, giống như thấy được ánh mắt tuyệt vọng của Đậu Đỏ khi bị gậy trượng đánh đến chết.
Tam hoàng tử lập tức kéo Vân Tử Tiêu vào lòng ôm lấy cô: “Anh Nương, ta đồng ý với nàng, tuyệt đối sẽ không để cô bị thương! Ta nhất định sẽ che chở cho nàng!”
Khóe miệng Vân Tử Tiêu hơi nhếch lên, cô chủ động ôm lấy thắt lưng của Tam hoàng tử.
Bên trong phủ của Trưởng công chúa.
Sau khi Lệnh Hồ Thương nghe thuộc hạ báo cáo xong thì lạnh nhạt nói: “Ta biết rồi, lui ra đi!”
Chờ đến khi tất cả mọi người lui ra hết thì trong nháy mắt, chén rượu trong tay Lệnh Hồ Thương bị hắn bóp nát!”
Vô số bột phấn màu trắng theo khe hở chảy xuống, đột nhiên biến mất theo một trận gió.
Toàn thân Lệnh Hồ Thương đầy ý nghĩ muốn giết người mà đứng lên, hắn theo bản năng muốn đi qua, nhưng vừa tới cửa thì cứng rắn dừng lại bước chân.
Khi hắn nghe thuộc hạ báo cáo lại, thời điểm Vân Tử Tiêu với Tam hoàng tử thân mật qua lại với nhau thì trong nháy mắt, trong lòng tràn đầy một thứ cảm giác chua xót với đau đớn, làm cho cả người hắn cảm thấy khó chịu.
Loại cảm giác này cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, lần này đột ngột kéo tới khiến hắn không kịp trở tay.
Loại cảm giác này, làm cho Lệnh Hồ Thương cảm thấy đặc biệt nóng nảy, luôn theo bản năng muốn vọt tới, mang Vân Tử Tiêu trở về, để cho cô hoàn toàn tránh xa Tam hoàng tử.