Cố Hề Hề còn chưa mở miệng, Tưởng Dật Hải ở phòng bên cạnh đã vội vã đi ra, anh ta vừa đi vừa nói: “Đúng đúng đúng, cậu nói mới nhắc nhở tôi, nhất định Mạc Dung sẽ nghĩ biện pháp phát tín hiệu cho chúng ta! Hề Hề, em hiểu rõ Mạc Dung nhất, em nói xem cô ấy sẽ để lại dấu vết gì để nhắc nhở chúng ta đây?”
Cố Hề Hề lắc đầu: “Trong lòng em bây giờ rất loạn, căn bản không nghĩ ra được chị sẽ để lại dấu hiệu ám chỉ gì cho em.”
Doãn Tư Thần thấy dáng vẻ rối loạn của Cố Hề Hề, anh đau lòng nói: “Được rồi được rồi, trước tiên đừng nghĩ nữa, chúng ta sẽ đi tìm thêm dấu vết để cho em phân biệt có được hay không?”
Cố Hề Hề nặng nề gật đầu.
Doãn Tư Thần cũng không muốn lãng phí thời gian, anh gọi điện thoại chỉ huy quân đội từ xa và tiến hành kéo lưới điều tra.
Chờ khi tất cả mọi người đều rời đi, Cố Hề Hề cũng định đi thì Mặc Tử Hân kéo tay cô lại: “Dáng vẻ em bây giờ ra cửa sẽ chỉ khiến mọi người lo lắng hơn thôi.”
Cố Hề Hề chậm rãi xoay người, nhìn về phía Mặc Tử Hân.
Ánh mắt Mặc Tử Hân buồn bã thu tay về, miễn cưỡng cười: “Đừng lo lắng, Nặc Nặc thông minh như vậy sẽ không để bản thân rơi vào tình cảnh bất lợi đâu.”
“Anh…” Cố Hề Hề không biết nên nói gì cho phải bây giờ.
Cô thật sự quên mất thiếu chút nữa Vân Nặc đã kết hôn với Mặc Tử Hân rồi.
A, thật là đau đầu mà.
Đến cùng là cái gì đây nha!
Làm sao lại rối lên ở một nơi rồi?
Mặc Tử Hân cũng cảm thấy có chút lúng túng không giải thích được.
Khi anh ta biết Vân Nặc sống lại trên người Vân Mạc Dung, anh cũng có chút giãy giụa trong nháy mắt, cân nhắc có nên đoạt lại Vân Nặc không.
Nhưng sau đó anh ta phát hiện ra người anh ta thích đã không phải là Vân Nặc mà chính là Cố Hề Hề.
Hai chị em này, kiếp trước đính ước với anh, còn kiếp này tất cả tình cảm của anh lại đặt ở họ.
Chỉ tiếc cho dù là Cố Hề Hề hay Vân Nặc đều không thuộc về anh ta.
Mặc Tử Hân cũng là người vô cùng thông minh, nếu biết trước không thuộc về mình thì anh sẽ dứt khoát buông tay, ít nhất hai người còn có thể làm bạn.
Còn tốt hơn là ngay cả bạn cũng không làm được.
“Anh sẽ tìm được cô ấy.” Mặc Tử Hân bỏ lại câu này rồi vội vã rời đi.
Cố Hề Hề nhìn bóng lưng của Mặc Tử Hân, trong lòng cô càng áy náy.
Cuối cùng nhà họ Vân vẫn thiếu nhà họ Mặc quá nhiều.
Đời này không có cách nào bồi thường lại cho anh ta, hy vọng đời sau còn có cơ hội.
Cố Hề Hề cũng không cùng đi tìm nữa mà ở nhà đợi tin tức.
Cô tin tưởng rằng chỉ cần Vân Mạc Dung tìm được cơ hội, nhất định sẽ để lại dấu vết cho mình!
Cô đang đợi gợi ý của Vân Mạc Dung.
Lúc này đúng là Vân Mạc Dung không để lại gợi ý nào cho Cố Hề Hề được, vì cô còn đang hôn mê.
Không biết đã qua bao lâu, Vân Mạc Dung từ từ tỉnh lại, cô vừa mở mắt thì thấy mình đang ở trong một căn phòng sang trọng.
Khi Vân Mạc Dung ngồi dậy, cúi đầu phát hiện quần áo trên người mình đã được đổi qua.