Nam Tinh nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định đến gặp Hirayama Jiro đòi vài thứ tốt.
Tuy là đồ vật trong căn cứ cũng không tệ, nhưng đồ của Hirayama Jiro bên đó chắc chắn sẽ càng tốt hơn.
Nam Tinh gõ cửa: “Hirayama, chỗ này của anh có thuốc giúp giảm bớt mệt nhọc và hồi sức nhanh chóng không?”
“Có.” Hirayama Jiro tuy rằng không thông sự đời nhưng cũng không ngốc, anh ta mượn căn cứ của Hans thì phải cống hiến một chút cho căn cứ của người ta, đây là sự ăn ý giữa hai bên, anh tùy tay chỉ vào cái giá đằng sau: “Ô thứ tư ở hàng ngang thứ năm, hàng dọc thứ sáu.”
Nam Tinh tìm theo chỉ dẫn của Hirayama Jiro, rất nhanh cô ta đã tìm thấy cái mình muốn ở trên cái giá rất lớn.
“Cảm ơn anh.” Nam Tinh vuốt cằm rồi xoay người đi ra ngoài.
Hirayama Jiro chỉ gật đầu rồi lại đắm chìm vào trong thí nghiệm của mình ngay sau đó.
Mồ hôi phủ kín mắt Nguyên Thập Tam, thậm chí cả thời gian lau mồ hôi cũng không có, cả người cô bé giống như một con thỏ xoẹt một cái đã lại phi vào trong phòng bí mật.
Hôm nay cô bé phải thông qua tất cả các cửa ải.
Cô bé nhất định phải làm cho sư phụ giữ mình lại!
Cô bé không muốn trở thành một kẻ bỏ đi!
Cô bé muốn trở thành người hữu dụng!
Cô bé muốn được trở lại bên cạnh bà chủ dịu dàng nhà họ Doãn, cô muốn báo đáp ân tình của bà ấy!
Cô bé muốn sống là chính mình!
Không muốn trở thành con tốt thí người ta có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Cô bé muốn tiếp tục sống sót!
Sống sót!
Sống sót!
A!
Nguyên Thập Tam hét ra tiếng như dã thú, xông lên như không cần mạng nữa.
Vài vị huấn luyện viên của căn cứ đang theo dõi nhìn nhau, cuối cùng đều không nhịn được mà nói ra: “Đây là mầm non nhặt từ chỗ nào ra vậy? Bộ dạng bán mạng này quả thực có thể so sánh với Nam Tinh năm đó đấy!”
“Đúng vậy đấy, Nam Tinh năm đó cũng có bộ dạng không chịu thua kém giống vậy, tự dưng tôi lại nhớ đến Chân Chân. Nhiều đứa trẻ như vậy cũng chỉ có hai đứa là cô bé đó và Bắc Đấu được thông qua.”
“Nghe nói bây giờ Bắc Đấu còn đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ nhỉ?”
“Đúng vậy, giờ trong căn cứ cũng chỉ có một mình Nam Tinh. Anh Hans để cho Nam Tinh làm sư phụ của cô bé này có vẻ là cũng hợp lý đấy.”
“Quyết định của anh Hans tất nhiên là hợp lý.”
“Mau nhìn xem, đứa bé này đã sắp xông đến cửa cuối cùng rồi! Quả thực là không thể tưởng tượng nổi!”
Nam Tinh đang đứng chờ ở cửa đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bóng người trong phòng bí mật.
Cô ta giống như lại thấy được chính mình của hai mươi năm trước.
Năm đó so với cô bé này mình còn nhỏ hơn, vì muốn tranh một miếng ăn mà không để ý đến sống chết.
Cũng may là mình còn trụ lại được.