Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 778


Đúng là khó xử.


Khó trách anh ấy không cười, luôn mang vẻ lạnh lùng.


Chắc hẳn anh ấy cũng biết rõ tình cảnh của mình.


Nghĩ tới đây, Vân Tử Tiêu sờ sờ ngực mình, tự nhiên lại có cảm giác đau lòng cho anh ấy.


Nhưng Vân Tử Tiêu có cảm giác, người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài của anh ấy.


Vân Tử Tiêu không phải người con gái thùy mị, nết na, suốt ngày quanh quẩn trong nhà, kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến sa trường đã giúp cô luyện ra con mắt nhìn người rất chuẩn.


Chắc chắn người tên Lệnh Hồ Thương này có nắm một con át chủ bài trong tay!


Cũng giống như việc Vân Tử Tiêu đang đánh giá, suy xét Lệnh Hồ Thương, trên đường quay lại, Lệnh Hồ Thương cũng đang suy đoán về Vân Tử Tiêu.


“Em sáu, em nói cô ấy có thật sự là cô hai nhà họ Vân, người dở dở điên điên, không cầu tiến, bị cả Hầu phủ ghét bỏ không?” Lệnh Hồ Thương thấp giọng hỏi Lục hoàng tử.


“Đúng là cô ấy! Nếu không thì sao? Anh cũng nhìn thấy rồi! Viện mà cô ấy đang ở cũng chẳng kém gì lãnh cung. Cũng thật khó cho cô ấy, bị Hầu phủ ghét bỏ thành cái dạng này rồi mà còn dám lập hôn ước cho cô ấy với Tam ca. Chẳng qua là năm đó, mẫu hậu vì muốn Hầu gia chiến đấu cho đế quốc nên mới định ra hôn ước này. Bây giờ xem ra phụ hoàng và mẫu hậu cũng không tính thực hiện hôn ước này rồi? Dù sao, cô cả nhà họ Vân còn xuất sắc hơn. Đúng rồi, Thương, sao anh lại có hứng thú với cô ấy thế?” Lục Hoàng tử tò mò hỏi.


“Không có gì.” Lệnh Hồ Thương nhàn nhạt đáp lời, đôi mắt màu vàng kim có tia sáng lóe lên.


Chỉ là anh ấy cảm nhận được mùi vị của sự hiếu chiến, những người phụ nữ khác ở đế quốc Quang Lịch chưa từng có được loại mùi vị này.


Người con gái kia tuyệt đối không đơn giả như người khác thấy.


Vậy tại sao cô ấy vẫn luôn giấu kín ý trí đấu tranh của mình?


Lệnh Hồ Thương cũng cảm thấy tò mò về Vân Tử Tiêu.


Vậy mà anh ấy lại nhìn thấy ý trí đấu tranh ở trên người một cô gái mười lăm tuổi!


Hơn nữa, còn là loại ý trí đấu tranh giống với anh.


Cô ấy muốn đấu tranh vì ai, muốn đấu tranh với ai?


Lục Hoàng tử và Lệnh Hồ Thương vừa trở về đại sảnh thì đã có người nói chuyện của họ cho Hầu gia nghe.


Vân Hầu gia năm nay chưa tới bốn mươi, đúng tầm sung mãn, mày râu nhẵn nhụi, phong độ ngời ngời, khiến người khác khó lòng tin được ông ta đã từng là một vị đại tướng oai phong trên sa trường.


Vân Hầu gia nhìn cô con gái cả Vân Thấm Văn đang gảy đàn, quay đầu hỏi: “Tử Tiêu đi đâu rồi? Sao mấy ngày nay không trông thấy bóng dáng con bé đâu?”


Lập tức có người trả lời: “Thưa Hầu gia, mấy ngày trước cô hai bị cảm lạnh, mãi vẫn không thuyên giảm nên mới tránh gặp người khác.”


“Hôm nay đỡ hơn chút nào chưa?” Vân Hầu gia giả vờ hỏi.


“Đại phu nói đã khá hơn nhiều rồi ạ.” Người làm trả lời.


“Lệnh cho phòng bếp hầm một bát canh rồi mang qua cho cô hai.” Vân Hầu gia ra vẻ làm bố nói: “Cũng đã lâu không kiểm tra vấn đề học tập của Tử Tiêu rồi, xem ra phải tranh thủ kiểm tra thôi.”


Lời Vân Hầu gia vừa nói ra, Tam Hoàng tử khẽ cười nói: “Vân Hầu gia vẫn nên tiết kiệm chút công sức đi.”


Tam Hoàng tử là do Hoàng hậu sinh ra, năm nay chưa tới hai mươi tuổi, đúng là một người đẹp trai phong độ, ưu tú hơn người.


Hiện giờ Hoàng đế vẫn coi như còn trẻ, vẫn chưa lập thái tử, nhưng trong triều đình cũng đã có người coi Tam Hoàng tử là Thái tử tương lai rồi.


Vậy nên, thời gian này, Tam Hoàng tử phải gọi là tinh thần hăng hái.


Không chỉ Vân Hầu gia mà mấy gia tộc xưng vương bái tướng cũng rối rít tiếp cận Tam Hoàng tử.


Vân Hầu gia mỉm cười nhìn Tam oàng tử: “Sao Tam Hoàng tử lại nói vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK