Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1783


“Hôm nay tôi nghỉ.” Dư Khiết trả lời nói: “Tổng giám đốc Mặc cho tôi nghỉ một ngày phép, để tôi về nhà đi thăm hỏi.”


“Tôi có thể làm phiền cô một lúc được không?” Tiết Tuyết mở miệng hỏi.


“Cho cô nửa giờ.” Dư Khiết nhìn thời gian rồi nói.


“Chúng ta qua bên kia ngồi đi.” Tiết Tuyết chỉ vào quán cà phê bình dân bên cạnh.


Dư Khiết gật đầu, hai người ngồi ở chỗ ô che trước lối vào quán cà phê.


Tiết Tuyết đặt túi xách lên bàn, mở miệng nói: “Cô không cảm thấy kỳ lạ là gần đây tôi quá im ắng sao?”


Dư Khiết gật đầu: “Quả thật là im ắng đến bất ngờ.”


“Chuyện của Lý Tư khiến tôi tỉnh ra.” Tiết Tuyết mở miệng nói: “Trước kia tôi luôn cảm thấy mình rất thông minh, vẫn luôn cảm thấy rất nhiều chuyện đều ở trong lòng bàn tay của mình. Đến tận khi tôi chính mắt thấy Lý Tư bị phá hủy.”


Dư Khiết chỉ cười không nói gì.


“Tôi luôn cho rằng tổng giám đốc Mặc hiền lành, sẽ không ra tay dồn ai vào bước đường cùng. Người khác không biết, nhưng tôi lại nhìn thấy rõ. Nguyên nhân khiến Lý Tư sa cơ đến nông nỗi này thực ra là do tổng giám đốc Mặc dung túng cho kết quả như vậy xảy ra.” Tiết Tuyết nói chuyện, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt: “Nếu tôi không nhận ra thì có phải kết cục của Lý Tư cũng chính là của tôi? Thậm chí so với cô ta còn thảm hơn nữa?”


“Như vậy không phải là cô Tiết rất thông minh sao?” Dư Khiết chỉ cười không tỏ rõ ý kiến ra sao: “Người thông minh bình thường đều sẽ đưa ra lựa chọn thông minh.”


“Tôi hiểu.” Tiết Tuyết nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: “Tôi thật sự là cực kỳ không biết tự lượng sức mình! Trợ lý Dư, cô đúng rồi.”


Dư Khiết cười nhẹ: “Bây giờ cũng không muộn để cô hiểu ra chuyện này.”


“Phải, còn chưa muộn.” Tiết Tuyết trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Tôi thật sự không ngờ rằng tổng giám đốc Mặc có thể nói ra tay liền ra tay với Lý Tư mà từ trước đến nay anh ấy vẫn luôn yêu quý…”


“Tôi sửa lại một chút, tổng giám đốc Mặc chưa từng làm bất cứ chuyện gì với Lý Tư. Lúc trước người bán Lý Tư vào vùng núi là cô, tổng giám đốc Mặc đã cứu cô ấy ra. Lý Tư cùng Hùng Hùng ở bên nhau vì tự do tình yêu, tổng giám đốc Mặc chưa từng xen vào chuyện của bọn họ.” Dư Khiết trợn mắt nói dối, nhưng là vấn đề danh dự của ông chủ, cô nhất định phải giữ gìn cho tốt.


Tiết Tuyết cười khổ: “Được rồi, cô nói thế nào thì chính là thế đó. Tôi chỉ tới đây nói cho cô biết một tiếng, tôi muốn rời khỏi đây. Chỗ này không hợp với tôi. Cũng may là tất cả đều còn kịp, cũng may tôi còn không có ngu xuẩn đến mức tự cho mình là đúng, cho là mình có thể chiến thắng được cả thế gian.”


“Khi nào thì đi?” Dư Khiết cũng không giữ lại, cô hỏi: “Đến lúc đó tôi tiễn cô một đoạn đường.”


“Không cần.” Ngón tay Tiết Tuyết vẫn còn đang run rẩy: “Cám ơn cô vẫn còn đồng ý gặp tôi.”


“Mọi chuyện ngay từ đầu đã nằm trong tầm kiểm soát của anh ta rồi sao?” Tiết Tuyết không kìm được mà hỏi thêm một câu.


Dư Khiết chỉ khẽ cười mà không trả lời.


Nhưng Tiết Tuyết cũng đã hiểu được mọi chuyện.


Cô ta vội che kín miệng ngăn lại tiếng hô kinh hoàng của mình.


Đúng vậy.


Một vị chủ tịch Tập đoàn Mặc Thị uy nghiêm, người kế tiếp sẽ đứng đầu nhà họ Mặc sao lại có thể là một người mù quáng như vậy?


Từ đầu đến cuối, mọi thứ đều là kết quả từ những suy tính của anh ta.


Ngay cả sự xuất hiện của cô ta cũng nằm trong tính toán của anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK