Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 964


Cái này đều là nói cái gì vậy trời!


Cô chỉ có ý tốt giúp đỡ một chút, cũng không dự tính được nó sẽ ngầm phát triển thành đoạn tình cảm này.


“Chỉ là, cô cũng không cần có gánh nặng gì trong lòng cả.” Nhất Nhiễm nhìn thấy Vân Mạc Dung ý thức đẩy tay ra, thì lập tức nói:


“Tôi biết, tôi không xứng với cô. Cậu chủ nhà họ Tưởng, chín chắn như ngọc, anh ta vô cùng xứng với cô.”


“Cảm ơn anh.” Vân Mạc Dung không biết trả lời như thế nào cho phải.


“Tôi có quyền yêu mến cô thì đương nhiên cô cũng có quyền từ chối quyền lợi của anh.” Nhất Nhiễm mở miệng nói:


“Tôi sẽ không khiến cô phải bối rối đâu. Huống chi, với thân thể này của tôi thì muốn làm cho cô phải bối rối cũng không thể làm được.”


Vân Mạc Dung từ từ bình tĩnh lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Nhất Nhiễm, tôi biết tình hình của anh, cho nên có lẽ anh đã hiểu lầm ròi. Bởi vì anh chưa từng có bạn bè, cho nên anh không phân biệt rõ bạn bè và người yêu khác nhau. Tôi và anh chỉ gặp nhau vài lần, tiếp xúc với nhau cũng chỉ mấy lần, thì lấy thích ở đâu ra chứ? Anh chỉ lẫn lộn khái niệm tình bạn mà thôi, anh hiểu chưa?”


Nhất Nhiễm không nói gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô ấy.


“Anh rất tốt, thật đó, nhưng tôi đã kết hôn rồi.” Vân Mạc Dung có ý đồ giải thích rõ ràng mọi chuyện:


“Tôi và chồng mình đều yêu thương lẫn nhau, cho nên tôi cũng sẽ không tính phát triển tình cảm ngoài hôn nhân. Đương nhiên, giữa chúng ta cũng không có thể xảy ra chuyện này.”


“À.” Nhất Nhiễm rũ mắt xuống, bên dưới hàng lông mi thật dài chính là một góc khuất đen tối, càng lộ ra sự yếu đuối của anh ta.


“Trước kia anh quá mức phong bế mình, cho nên khi gặp được người xa lạ nào hợp ý với anh, thì anh sẽ cảm thấy thích ưa thích thôi.” Vân Mạc Dung tiếp tục có ý đồ khuyên anh ta: “Cho nên, đây không phải là thích, anh đã hiểu chưa?”


“À!” Nhất Nhiễm vẫn chỉ nói có một chữ này.


Vân Mạc Dung cực kỳ phiền muộn.


Tình huống giống như Nhất Nhiễm, đánh không đánh mà chửi cũng không chửi, sợ mình nói nặng lời nên sẽ càng tăng thêm ưu tư cho người ta, cũng tăng thêm bệnh tình của mình.


Vân Mạc Dung lập tức cảm thấy vô cùng hối hận, lúc trước không nên cảm thấy anh ta đáng thương, mà đối với anh ta một cách ân cần như vậy.


Còn không phải đã khiến người ta hiểu lầm rồi đó sao?


Haiz, phải làm sao mới ổn đây?


“Nhất Nhiễm, nếu như không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.” Vân Mạc Dung do dự định chuồn đi, thật sự là không dám ngồi lại.


“Mạc Dung!” Nhất Nhiễm đột nhiên mở miệng gọi cô lại: “Sau này, cô sẽ còn gặp lại tôi đúng chứ?”


Ngón tay của Vân Mạc Dung run lên, không nói chuyện.


“Tôi sai rồi, tôi không nên nói câu nói đó.” Nhất Nhiễm cắn môi nói:


“Có phải tôi nói ra thì cuối cùng cô sẽ không tới gặp tôi nữa đúng không? Nếu nói như vậy, tôi thà rằng mình không nói cái gì cả.”


Vân Mạc Dung ho nhẹ một tiếng, từ từ quay đầu lại nhìn anh ta: “Anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi, không nên suy nghĩ bậy bạ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK