Anh nói không có bóng bay, nhưng anh đã mua cho em một chiếc áo bà ba mười lăm tệ và một chiếc quần năm tệ rồi.
Anh nói không có người xung quanh hô hào, cổ vũ, nhưng có phải anh đã quên rồi không? Năm đó khi bảo vệ Kỳ Lão, anh đã nói rằng đời này chỉ yêu em!
Tiểu A cẩn thận đeo nhẫn kim cương lên cho Tiểu Vương.
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt đầy ắp sự dịu dàng và ấm áp.
“Không phải anh nói muốn hỏi cưới với bố mẹ em sao?” Sau khi sự cảm động qua đi, Tiểu Vương cố ý hỏi anh ta: “Vậy anh định sẽ cầu hôn như thế nào?”
Vừa dứt lời, Tiểu Vương liền nghe thấy một tràng pháo tay đột nhiên vang lên ở phái sau mình.
Tiểu Vương quay đầu nhìn lại, tất cả đều là các đồng nghiệp trong công ty.
Trong tay mỗi người đều cầm theo một phần quà nhỏ, xếp thành một hàng.
“Không biết bác trai và bác gái thích gì nên mỗi thứ anh đều mua một ít!” Tiểu A nghịch ngợm nháy mắt: “Vợ à, em nghĩ anh mang mấy món quà này đến để cầu hôn thì có thành công hay không?”
Tiểu Vương ngạc nhiên che miệng: “Những món quà này?”
“Đúng vậy, đều là do tổng giám đốc Doãn và thiếu phu nhân đã giúp anh chuẩn bị đó.” Giọng nói của Tiểu A tràn ngập sự biết ơn: “Tạo bất ngờ cho em!”
Đôi mắt Tiểu Vương lại lần nữa đỏ hoe.
Vì thế, Tiểu Vương đã về nhà cùng một hàng người dài dằng dặc và thành công khiến bố mẹ của cô ấy bị hoảng sợ.
Em trai Tiểu Vương chuẩn bị tốt nghiệp đại học, mặc dù không nỡ để chị gái đi lấy chồng nhưng cậu ấy vẫn hiểu được anh rể là một người đàn ông rất tốt.
Lúc cậu ấy thi đại học, chính anh rể đã ân cần dạy bảo, ép buộc anh ấy phải tiến về phía trước, nhờ vậy cậu ấy mới đậu được đại học.
Phần ơn nghĩa này cậu ấy vẫn luôn khắc ghi trong lòng.
Vì vậy, Tiểu A cầu hôn vô cùng thuận lợi, ngay lập tức nhận được cái gật đầu chấp thuận của bố mẹ Tiểu Vương.
Hừ, không đồng ý là đồ ngốc!
Mấy năm nay, bọn họ đã sớm cảm thấy Tiểu A là ứng cử viên cho vị trí con rể tốt nhất, nếu không phải nghĩ con gái không xứng với đối phương, đã sớm mặt dày gả con gái đi.
Cũng may con gái biết phấn đấu, có thể xứng đôi với Tiểu A.
Phần tình cảm này cũng coi như trọn vẹn.
Sau khi cầu hôn thành công, Tiểu Vương và Tiểu A đã tổ chức hôn lễ vào năm thứ hai.
Ngay tại đám cưới, tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn tài chính Doãn thị cùng phu nhân đến tham dự, không chỉ cấp đủ mặt mũi mà còn tặng nóng cho bọn họ một căn biệt thự và cổ phần của công ty.
Không biết đã khiến bao nhiêu người phải ghen tị.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Tiểu A chân thành nói với Tiểu Vương: “Vợ à, em có biết không? Ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã có suy nghĩ rằng: Tại sao trên đời này lại có một cô nữ sinh đáng yêu đến thế, mình nhất định phải bảo vệ tốt cho cô ấy, để cho cô ấy được vô tư, vui vẻ cả đời! Anh quả thật rất may mắn khi có được cơ hội bảo vệ em. Anh sẽ không nói gì nhiều, chỉ muốn nói với em một câu, nếu một ngày nào đó anh khiến em phải buồn tủi thì hãy cứ để cho tổng giám đốc Doãn đày anh ra nơi đảo xa đi!”
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Đôi mắt Đậu Miên đỏ hoe: “Thật là đáng ghét, rõ ràng là chuyện vui, tại sao tôi lại muốn khóc chứ?”
“Tôi cũng thế.” Thẩm Khả Khả trộm lau nước mắt: “Cũng may, chúng ta vẫn còn là cẩu độc thân.”
Hai con cẩu độc thân tôi nhìn cô, tôi nhìn cô, rồi lại đồng thời thở dài..
Tiêu Hằng đứng ở nơi xa, mỉm cười nhìn cô dâu chú rể bên trong lễ đường, cũng không đi vào chúc phúc.
Ngay cái ngày mà anh ta lựa chọn trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh Doãn Tư Thần thì anh ta đã được định sẵn là phải rơi xa quê hương và gia đình rồi.
Đề nghị Tiểu Vương tham gia vào cuộc thi tuyển chọn trợ lý đã là việc duy nhất anh ta có thể làm cho em gái của mình
Cũng may, tất cả mọi người đều không phụ lòng anh ta.