Mặt đất bằng phẳng, có hơn một chục tấm đệm lót. Chính giữa nhà bày trí một cái bàn dài, trên bàn có vẻ như thờ cúng một chiếc răng nanh màu đen của thần linh, có lẽ đó là vật tổ của bộ lạc này chăng?
Sau khi đẩy hai người vào, thì nhóm người kia liền rời đi.
Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung sững sờ hồi lâu, bọn họ thế mà không có trói mình lại sao?
Rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Vân Mạc Dung thử bước ra ngoài, nhưng chưa được hai bước, đã bị người canh gác trước cửa thô bạo đẩy trở vào.
Ngôi nhà trên cây này nằm ở chính giữa bộ lạc, dù cho có ra được, thì vẫn có một nhóm người ở bên ngoài.
Vân Mạc Dung lập tức dừng việc thăm dò, trở vào trong, ngồi bên cạnh Cố Hề Hề nghĩ mãi không ra.
“Chị, rốt cuộc mấy ngày nay chị bị sao vậy?” Cố Hề Hề lôi kéo Vân Mạc Dung nói.
Cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội để hỏi Vân Mạc Dung một cách rõ ràng rồi.
Vân Mạc Dung cũng có rất nhiều điều muốn hỏi Cố Hề Hề, ví dụ như cô ấy muốn biết, tại sao Cố Hề Hề lại đến đây.
“Chị… Chị cũng cực kỳ mơ hồ.” Vân Mạc Dung kể lại tất cả những chuyện cô ấy đã trải qua ra, đầu tiên là làm thế nào lấy được gói trà, tiếp đó làm thế nào khám phá ra bí ẩn của gói trà, kế đó đi vòng quanh đây, rồi tiếp đó đột nhiên xuất hiện ở vách núi cao dựng đứng, nếu không phải có Hoàng Hoàng, cô ấy đã trượt chân té xuống dưới rồi, sau đó nữa thì cô ấy lại gặp phải loài trăn Nam Mỹ, cá sấu…
“Lần này chị đột ngột xuất hiện ở đây, nhưng Hoàng Hoàng thì lại mất tích. Chị thật sự rất lo lắng cho nó.” Trong lòng Vân Mạc Dung vẫn còn sợ hãi nói:
“Chị luôn cảm thấy bản thân như bị thôi miên, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, đợi khi chị tỉnh dậy, đã ở bên ngoài rồi. Lần này cũng vậy, rõ ràng chị đang cùng với Hoàng Hoàng ngồi nhóm lửa ở bên ngoài, nhưng ngay sau đó, chị cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, rồi tiếp đến có một người liên tục nói chuyện với chị, chị không ngừng hỏi đối phương là ai. Sau đó đợi khi chị tỉnh lại, đã ở trên tế đàn này rồi! Còn em thì sao? Em đến đây bằng cách nào?”
Cả khuôn mặt Cố Hề Hề ngây ra: “Nếu như em nói, em cũng không biết, chị có tin không? Em nghe thấy một tiếng hát, tiếng hát vô cùng dễ nghe, không có ca từ cụ thể, chỉ là một giai điệu, sau đó em đi theo tiếng hát đến đây, đợi khi em tỉnh dậy thì đã nhìn thấy chị.”
“Tiếng hát sao?” Sắc mặt của Vân Mạc Dung hơi thay đổi:
“Đột nhiên em giúp chị nhớ ra một chuyện, chị cũng nghe thấy tiếng hát! Chị còn tưởng mình nghe thấy ảo giác! Hóa ra không phải!”
“Em đã hỏi những người khác, nhưng không ai có thể nghe thấy tiếng hát này, nhưng rõ ràng là em nghe thấy rất rõ…”
Cố Hề Hề đột nhiên ngừng nói, sắc mặt cũng trở nên thay đổi: “Chị, chị nói xem, đây có phải là âm mưu nhằm vào chị và em không? Cho nên, chỉ có hai chúng ta có thể nghe thấy, và cũng chỉ có chúng ta bị đưa tới nơi này? Vậy người này muốn làm gì?”
“Vô cùng có khả năng.” Vân Mạc Dung gật đầu liên tục:
“Chị cũng đã nghĩ qua, tại sao gói trà này sẽ đến tay của chị? Đối phương đã đoán trước được, chị chắn chắn sẽ tò mò về gói trà này. Nhưng, Hề Hề, người biết chị là Vân Nặc, hoàn toàn chỉ có mấy người! Em nói xem là ai đã tính kế chúng ta?”
Hai chị em chỉ thấy ớn lạnh sống lưng.
Phải đó, là ai đã khống chế một bàn cờ lớn như vậy, muốn tính kế chúng ta?
Người đó đang âm mưu điều gì?
Bên cạnh ngôi nhà trên cây, có một sơn động.