Sau khi tang lễ hoàn thành, mọi người sẽ rời khỏi thị trấn nhỏ này. Với tư cách là trợ lý trưởng đặc biệt, Tiểu A đương nhiên sẽ phải giải quyết những chuyện còn lại ở đây.
“Theo quy định, mọi người ở đây làm việc cùng Kỳ Lão nhiều năm như vậy, sau khi trở về công ty có thể đến trụ sở chính làm việc.” Khi Tiểu A làm việc, anh ta vẫn luôn rất tỉ mỉ: “Vị trí của hai người, tôi đã…”
“Trợ lý A, tôi không muốn quay lại trong thời gian này.” Chính Phương nói: “Tôi có cảm tình với mọi thứ ở đây, cuối năm tôi sẽ trở về. Tất cả rau, trái cây, gà, vịt và ngỗng ở đây đều là báu vật của Kỳ Lão, tôi muốn bố trí thích hợp đã rồi mới quay về.”
Viên Viên cũng nói: “Vậy thì tôi cũng sẽ ở lại, trang bị và một số vật phẩm ở đây để tôi xử lý sẽ thích hợp hơn.”
Tiểu A gật đầu: “Không sao. Vậy thì hai người nghỉ ngơi đến cuối năm, lúc đó xử lý xong ở đây, trực tiếp báo cáo với trụ sở chính. Vị trí của hai người cũng sẽ được để lại chờ hai người về.”
“Cảm ơn anh, Tiểu A.” Phương Chính và Viên Viên đồng thanh nói.
Doãn Tư Thần không thể ở bên ngoài quá lâu, vì vậy anh ta đã mang theo Cố Hề Hề rời đi trước. Với tư cách là trợ lý đặc biệt của họ, Tiểu A và Tiểu Vương đương nhiên sẽ rời đi cùng.
Khi chia tay, ai cũng cảm thấy xót xa không thể giải thích được, tuy thời gian ở đây ngắn nhưng kỉ niệm đọng lại thì rất sâu đậm, từng chút một ghép lại giống như một bộ phim cảm động chiếu qua trước mắt để lại một dấu ấn khó quên.
Sau khi trở về thành phố N, Tiểu Vương và Tiểu A dần trở lại lại với vòng quay bận rộn thường nhật. Hai người cũng dường như đã quên mất không khí ngọt ngào của tình yêu nơi thị trấn nhỏ, tất cả đều bận rộn với công việc trước mắt.
Nhưng ngay khi Tiểu Vương nghĩ rằng mối quan hệ của cô và Tiểu A chẳng qua chỉ là một đoạn thời gian tươi đẹp thì cô bất ngờ nhận được một món quà mà Tiểu A mang từ nước ngoài về và nó là món quà độc nhất mà Tiểu A tặng cô.
Tiểu Vương chạm vào món quà đặc biệt trên tay, cô chợt nhận ra Tiểu A vẫn chưa quên những gì anh ta đã nói ở thị trấn nhỏ.
Sau đó, Tiểu A đi đến rất nhiều nơi, hiếm khi có thời gian để gặp Tiểu Vương.
Thế nhưng dù Tiểu A có đi đến nơi nào, anh ấy cũng sẽ mang quà về cho Tiểu Vương.
Tiểu Vương cũng bắt đầu tặng lại quà đáp lễ cho Tiểu A, không quan trọng giàu sang hay rẻ mạc, dù lớn hay nhỏ cũng đều chứa đựng tấm lòng của cô ấy.
Hai người ngày càng tặng quà nhiều hơn cho nhau, cuối cùng tất cả mọi người trong công ty đều biết hai vị trở lý trưởng này đang yêu nhau!
Thời gian thấp thoáng trôi đi, chẳng mấy chốc đã qua vài tháng.
Tiểu Vương, Đậu Miêu và Thẩm Khả Khả sau khi tham gia một số khóa huấn luyện, chỉ trong vòng nửa năm, cả ba người đã trở nên trưởng thành hơn, đều có thể trở thành một người trợ lý tài ba.
Tiểu Vương bằng chính thực lực của mình ngồi ổn trên vị trí trợ lý trưởng, trở thành trợ thủ đắc lực bên người Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề cũng đã trải qua rất nhiều việc, sau khi rời Nhật Bản, cô đã khôi phục lại ký ức, chính thức trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Doãn.
Với sự hướng dẫn tận tình cua Cố Hề Hề, bọn Tiểu Vương tiến bộ lên trong thấy.
Chẳng mấy chốc đã đến đám cưới của Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na. Cố Hề Hề trêu chọc Tiểu A, hỏi anh ta dự định khi nào sẽ cưới Tiểu Vương về nhà.
Tiểu A lúc ấy cười rất tươi, nói rằng chỉ cần Tiểu Vương gật đầu thì có thể về chung một nhà bất cứ lúc nào! Thế nhưng Tiểu Vương lại không đồng ý, bởi vì cô ấy đang bận rộn chuẩn bị cho luận văn thạc sĩ của mình.