Nếu như đây chính là yêu cầu của Lý Tư cô, vậy thì tôi sẽ thoả mãn mong muốn của cô!
Dư Khiết cũng là người có tính khí nóng nảy!
Những cuộc xem mắt sau này, không có người nào là tài hoa cả, toàn bộ đều là những kẻ ham chơi, ăn uống hút đều là sở trường, chỉ là không người nào hiểu biết gì về công việc mà thôi.
Vốn dĩ những người đó cũng không muốn đi xem mắt, nhưng mà người trong nhà tóm đầu bọn họ qua đó nên bọn họ cũng không thể không đến.
Nhưng mà sự kiêu căng trên gương mặt của họ thật sự giống Lý Tư như đúc.
Hơ, điểm này hai người cũng khá hợp nhau đó chứ.
Dư Khiết đến muộn một chút, lúc cô ta đến thì đối tượng xem mắt và Lý Tư đã ngồi lại với nhau, hai người hất mặt lên trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu ai.
“Xin lỗi, tôi đến trễ rồi.” Dư Khiết đi đến đứng trước mặt bọn họ, nói vô cùng khí thế: “Hai người nói chuyện trước đi.”
Cậu ấm con nhà giàu kia lúc nãy còn định chống đối lại với Dư Khiết nhưng làm sao biết được, ánh mắt Dư Khiết chỉ mới lướt qua một cái thì những lời anh ta định nói đều nghẹn lại hết trong cổ họng, không cách nào nói ra được.
Trợ lý đặc biệt bên cạnh Mặc Tử Hân đều có địa vị không tầm thường.
Về cơ bản thì có thể sánh ngang với một thư ký trưởng của quốc vương một nước.
Cậu ấm nhà giàu đương nhiên không có tư cách nói chuyện.
Dư Khiết chào hỏi với anh ta cũng coi như là cho anh ta chút mặt mũi.
Cậu ấm nhà giàu đó nhịn một lúc mới nói với Lý Tư: “Này, cô có muốn đua xe không?”
“Không chơi.” Lý Tư uể oải nói.
“Vậy cô muốn chơi xúc sắc không?”
“Không chơi.”
“Vậy cô uống rượu không?”
“Không uống.”
“Vậy thôi chứ cô xem mắt với tôi làm gì nữa?…”
Câu nói của cậu ấm nhà giàu này còn chưa nói hết thì bên cạnh đã có người xông qua, cầm túi xách đập mạnh lên đầu của cậu ấm đó: “Tên nhóc khốn khiếp này, sao lại dám nói chuyện như vậy hả!”
Dư Khiết bị doạ cho một trận.
Tình huống này là thế nào đây?
“Mẹ? Mẹ làm gì đấy! Mẹ làm gì đánh con? Có người ở đây đó!” Cậu ấm nhà giàu đó hét lên, cũng coi như làm rõ được thân phận của người phụ nữ này.
Người phụ nữ đó lập tức xoay người qua nói với Dư Khiết: “Trợ lý Dư, thật là ngại quá, có lỗi rồi, xin lỗi cô, đứa con trai này của tôi miệng mồm không thật thà thôi, chứ thật ra nó rất ngoan, rất hiểu chuyện, rất nghe lời!”
Vừa nói, người phụ nữ đó vừa đè đầu con trai mình xuống, ép anh ta xin lỗi.
Mặc dù cậu ấm nhà giàu đó chỉ biết ăn chơi, nhưng đối với mẹ mình thì cũng coi như là hiếu thuận, không hề cam tâm tình nguyện gì như vậy nhưng cũng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Dư Khiết gật gật đầu, nói: “Nếu như cả hai bên đều không tình nguyện, vậy thì cuộc xem mắt hôm nay cứ bỏ qua đi.”
Dư Khiết đưa cánh tay lên nhìn vào đồng hồ: “Chúng ta đi đến cuộc hẹn tiếp theo.”