Doãn Tư Thần giơ tay, tiểu A lập tức chuyển video lên màn hình lớn, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng qua đoạn video giám sát, có những vết xước rất rõ ràng trên biển xe của hai chiếc xe sang ở phía trước và phía sau.
Rất nhiều vết xước, rõ ràng không bình thường.
Nhìn qua thầy giống như tác phẩm của đứa trẻ con vậy.
Cố Hề Hề mới bắt đầu cũng không nhận ra chuyện gì.
Nhưng liên tục nhìn hai chiếc xe này, khi một chiếc đi tới ngã ba, Cố Hề Hề trong đầu, đột nhiên nháy lên một ý nghĩ: “Đợi đã, vết xước kia, có vài đường bị giấu đi, đây chẳng phải là…”
Một bông hoa sơn trà!
Hoa sơn trà!
Nhà họ Vân, trà!
“Đợi đã!” Cố Hề Hề thốt lên, kích động đến toàn thân run rẩy: “Đưa ảnh của hai chiếc xe kia cho tôi!”
Tiểu A mặc dù không biết Cố Hề Hề muốn làm gì, nhưng vẫn tuân lệnh đưa bức ảnh cho Cố Hề Hề, rất nhanh liền chụp ảnh video gửi cho cô.
Cố Hề Hề mở điện thoại, phóng to, sau khi nhận ra, nước mắt bỗng rơi xuống: “Chị ơi cuối cùng cũng gửi tin cho chúng em rồi!”
“Cái gì!” Tưởng Dật Hàn chạy lại: “Em nói là biển xe này?”
“Anh xem, bỏ đi nét này, nét này, vẫn còn nét này, có phải giống một bông hoa sơn trà? Chị em giỏi nhất là trồng hoa sơn trà! Đây rõ ràng là bông hoa Thập Bát Học Sĩ mà!”
Cố Hề Hề xúc động thốt lên: “Lúc đầu, Nhất Nhiễm gửi đến Thập Bát Học Sĩ..! Đây nhất định là chị nghĩ ra cách này để truyền tin cho chúng ta! Chị đang ở gần đây, chị ấy đang cách đây không xa chờ chúng ta đó!”
Tưởng Dật Hàn gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, đây nhất định là một bông hoa sơn trà! Mạc Dung đang ở đây!”
Doãn Tư Thần nghe vậy liền nói với tiểu A: “Đem tài liệu về hai chiếc xe này ra đây!”
Tiểu A quay người tìm thông tin từ cơ sở dữ liệu rộng lớn đưa cho Doãn Tư Thần: “Chủ tịch, chủ xe của hai chiếc xe này không có vấn đề gì, một là của người kinh doanh trang sức, một là của người nuôi trồng thuỷ sản, đều là những người kinh doanh bình thường.”
“Người kinh doanh bình thường, chiếc xe này chưa hẳn.” Doãn Tư Thần cười nham hiểm: “Đi theo bọn họ! Đi xa vào, đừng để đối phương phát hiện!”
“Rõ!” Tiểu A lập tức xoay người truyền lệnh xuống.
Tức thì, có hai chiếc xe hơi cải trang vô cùng khiêm tốn vô cùng bình thường đi theo hai chiếc xe này.
Cố Hề Hề căng thẳng quan sát màn hình, lo lắng bọn họ lỡ nhìn nhầm liền mất luôn dấu vết.
Doãn Tư Thần kéo tay Cố Hề Hề ngồi xuống, nói đoạn: “Yên tâm, những người được phái đi đều là tay lão luyện. Muốn thoát khỏi tầm mắt của họ là chuyện không dễ dàng.”
Tưởng Dật Hải cũng thở phào, nói đoạn: “Đúng đấy, nếu Mạc Dung đã không dễ dàng gì đưa manh mối cho chúng ta, liền không có chuyện để đối phương tẩu thoát!”
“Nhưng hai chiếc xe này rốt cuộc muốn đi đâu? Muốn làm gì?” Cố Hề Hề hoài nghi nhìn hai chiếc xe cứ chạy vòng vòng quanh nội thành, không có ý định ngừng lại.
Vì để bên kia không phát hiện ra hành tung của mình, người của Doãn Tư Thần thậm chí đã đổi ba chiếc xe, ba người khác nhau tiến hành bám sát.