“Nhưng mà…” Lâm Phong thoáng do dự: “Nếu như cho dù có như vậy, thì Hirayama Jiro cũng không không chịu ly hôn thì…”
“Tôi chẳng làm sao cả!” Amy dửng dưng đáp lại: “Tôi chỉ cần gia tộc đứng sau lưng bọn họ ra tay hộ đỡ cho tôi mà thôi.”
Thân là một đặc công, cô hoàn toàn chẳng hề để chuyện này vào trong mắt.
Amy trào phúng nhìn Lâm Phong: “Không phải anh định lùi bước đấy chứ? Lâm Phong, chẳng kịp nữa rồi. Đêm nay không có ai ngăn cản được tôi đâu!”
Chẳng có ai có thể hiểu được cô ta, hay chăng là tâm tình cô ta vào giờ khắc này.
Cô ta nằm mơ cũng muốn rời khỏi căn cứ, trở về với cuộc sống của một người bình thường.
Cô ta không muốn phải sống trong sự uy hiếp của Hans.
Cô ta muốn có tự do, cô phải có tự do!
Sự tự do chân chính!
Amy nói xong câu đó thì đỡ lấy Hirayama Jiro đi xuống.
Lâm Phong biết chính mình không thể ngăn cản được Amy, chỉ đành ông Mộc Nhược Na uống say về lại trong phòng.
Phòng của bốn người rất gần, ở ngay đối diện nhau.
Lâm Phong nhìn thấy Amy đỡ Hirayama Jiro đi vào trong phòng thì đèn phòng cũng tắt ngay sau đó.
Lâm Phong đè nén ý định đi qua gõ cửa phòn, cẩn thận đặt Mộc Nhược Na lên giường.
Nhìn Mộc Nhược Na ngủ say dưới ánh sáng đen, trong lòng Lâm Phong bắt đầu nóng bừng.
Anh ta quỳ gối trên mặt đất, run rẩy tựa gần Mộc Nhược Na, mở rộng hai tay khẽ khàng ôm lấy cô.
Người đương trong lòng anh đây, là người thật bằng ra bằng thịt, chân thật đến độ khiến anh ta run rẩy.
Lâm Phong chậm rãi cúi người xuống, khẽ khàng đặt nụ hôn lên môi cô.
Mộc Nhược Na đương trong giấc nồng lại nghĩ rằng người đang hôn cô là Hirayama Jiro, bèn vô thức đáp lại.
Kâm Phong chỉ cảm thấy như một ngọn núi lửa phung trào máu nóng trong người mình.
Anh ta dùng hết sức nhẫn nhịn mới kiểm soát được cơ thể mình không tiếp tục đi thêm bước nữa.
Lâm Phong ngã ngồi trên mặt đất, thờ hồng hộc như đứt hơi: “Nhược Na, cô có biết tôi thích cô đến nhường nào không? Cả đời này tôi chưa từng thích một người nào như thế. Chó dù tôi có ở bên Chu Nghệ bao nhiêu năm như vậy cũng chưa từng cảm thấy thích cô ta, tôi chỉ đang diễn kịch, diễn rằng tôi thích. Nhưng mà đối với cô, tôi không thể diễn được, tôi không thể diễn nên được, tôi cần thận giấu diễm tâm sự của mình, không dám để cô phát hiện, rồi lại khao khát được cô nhận ra, khao khát cô có thể đáp lại tình cảm của tôi. Có phải tôi quá xấu xa hay không? Biết rõ rằng cô sẽ chăng thể nào đáp lại tôi mà vẫn vọng tưởng có được sự đáp lại của cô? Nhược Na, tôi xin lỗi, tôi thật sự rất muốn được ở bên cô, thế nên tôi mới hợp tác với Amy. Hạnh phúc Hirayama Jiro không thể trao cho cô thì tôi đều có thể! Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, tôi sẽ cố gắng gia nhập vào tầng lớp của cô, tôi còn trẻ hơn anh ta, tôi đẹp hơn anh ta, tôi có thể toàn tâm toàn ý chỉ một lòng vì cô cả đời.”
Lâm Phong cẩn thận nâng niu ngón tay Mộc Nhược Na, gần như là thành kính mà hôn lên ngón tay cô: “Nhược Na, cho tôi một cơ hội được không? Xin xem, cho tôi một cơ hội đi! Amy đã ngủ với Hirayama Jiro rồi, tôi sẽ bồi thường cho cô! Hãy tin tưởng tôi, được không?”
Mộc Nhược Na đương lúc mở ngủ, bất giác trở mình một cái, lập tức rút tay mình ra.
Lâm Phong trống rỗng một thoáng, cứ lẳng lặng nhịn dáng vẻ khi ngủ của Mộc Nhược Na, run rẩy vươn tay ra với Mộc Nhược Na.
Chỉ cần đêm nay anh có được Mộc Nhược Na thì đời này chẳng còn gì tiếc nuổi nữa!