“Cút cút cút, cậu đừng có mà vu oan cho tôi! Chúng ta đang nói về quyền thế của nhà họ Doãn, cũng đâu nói là ra tay với công chúa nhỏ nhà họ Doãn, cậu đừng có mà vu oan cho tôi! Đây là thành phố N, là địa bàn của nhà họ Doãn đấy!”
Hùng Hùng nghe đám bạn xấu xa nói về chủ đề này càng lúc càng xa, cũng không quan tâm bọn họ, liền xoay người chạy ra ngoài.
“Này, Anh Hùng, đợi bọn em với!”
Âm thanh của đám bạn xấu xa không ngừng vang lên phía sau lưng nhưng Hùng Hùng hoàn toàn không để ý đến bọn họ, anh ta chạy đến cửa phòng 303, vừa định gõ cửa để đi vào thì vừa vặn khe cửa mở ra, anh ta nhìn thấy từ khe cửa, có hơn hai mươi người ngồi trong phòng, tất cả đều thuộc loại tinh anh của xã hội,
Hùng Hùng sững sờ một chút rồi lùi sang một bên.
Dư Khiết trở lại chỗ ngồi của mình và tiếp tục trò chuyện với những người khác.
Một lúc sau cửa mở, có người tiếp tục mang đồ ăn lên.
Dư Khiết sững sờ trong giây lát. Cô ấy cũng đã thanh toán rồi, tại sao vẫn mang đồ ăn lên?
“Đây là mọi người gọi sao?” Dư Khiết hỏi.
Tất cả mọi người ở đây đều lắc đầu: “Không, chúng tôi không gọi món đó!”
Dư Khiết khó hiểu hỏi người phục vụ: “Có phải là anh đưa nhầm rồi không?”
“Chúng tôi không có đưa nhầm, đây là đồ mà anh Hùng đã đặc biệt gọi cho cô.” Người phục vụ dáng vẻ tươi cười chân thành trả lời.
Dư Khiết nghe xong liền lập tức hiểu ra.
Đứa trẻ này cũng thực là…
Dư Khiết mỉm cười và nói với mọi người: “Nếu như đã đưa đến đây rồi, chúng ta cùng ăn đi. Chúng ta cũng không nên phụ lòng của đầu bếp.”
Những người xung quanh cũng hùa theo; “Đúng đúng đúng, lãng phí thức ăn thật đáng xấu hổ.”
Dương Phi Phi xem qua các món ăn mới vừa được dọn lên, tất cả đều át chủ bài của nhà hàng, giá không hề rẻ, một món cũng phải có giá đến vài trăm.
Dương Phi Phi không khỏi cảm thấy chua xót: “Tuổi trẻ thật là tốt… Lúc đi ra ngoài cũng sẽ có người giao đồ ăn.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Phi Phi, ai nấy cũng đều cảm thấy hôm nay cô ta đã nói quá nhiều rồi.
Thảo nào cô ta tốt nghiệp nhiều năm như vậy nhưng vẫn ở trình độ này.
Giữa người với người quả nhiên vẫn là có một khoảng cách phân biệt.
Dư Khiết không thèm để ý đến cô ta, tiếp tục mời những người khác đến ăn.
“Một bữa ăn như thế này cũng không hề rẻ, lại gọi nhiều món ăn đắt như vậy, lại không thèm hỏi chút ý kiến nào của chúng ta. Không phải sau đó khi thanh toán hóa đơn, chúng ta còn phải chia đều hay sao?” Dương Phi Phi chua xót nói.
Những món ăn này, cô ta vừa nhìn thấy trong thực đơn, một món đã có giá lên đến vài trăm tệ, cộng với những món mới mang lên là đã đến hai ba nghìn tệ.
Thêm đồ ăn thức uống đã đặt trước đó nưa, tất cả cộng lại, có lẽ sẽ phải tiêu hết nhiều hơn 10.000 tệ đúng không?