Bây giờ, có nên sử dụng nó hay không?
Thôi vậy, cứ dùng trước đã.
Dù gì, Lâm Phong cũng là vì cô ấy mới trì hoãn việc chữa trị, vậy nên trước tiên phải chữa vết thương cho anh ta đã.
Nghĩ xong, Mộc Nhược Na mở nắp hộp thuốc, dùng ngón tay thoa thuốc cho anh ta một cách thuần thục, còn đặc biệt sử dụng một kỹ thuật xoa bóp đặc biệt để vết thương của anh ta nhanh hấp thụ thuốc.
Thuốc mà Jiro Hirayama chuẩn bị thật sự có tác dụng. Một lúc sau, Lâm Phong cảm thấy cơn đau đã không còn dữ dội như trước nữa, cổ chân sưng đỏ ban đầu cũng bớt sưng trông thấy.
Đúng là thuốc tốt!
“Sao cứ phải khổ như vậy chứ?” Mộc Nhược Na thu tay về, nhét lại thuốc vào trong hộp, nói: “Tôi đã lớn như thế này rồi còn phải cần có người trông chừng sao? Từ nay về sau mỗi buổi sáng bôi thuốc một lần. Trong vòng ba ngày là anhcó thể thoải mái chạy nhảy lại được rồi “
“Mặc kệ là con gái lớn cỡ nào thì cũng đều là con gái thôi” Lâm Phong nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng tôi nhỏ hơn cô vài tuổi, nhưng dù sao tôi cũng là con trai, lỡ có xảy ra chuyện, cũng có thể giúp cô một tay.”
“Với cái chân này của anh sao?” Mộc Nhược Na liền đè mạnh lên vết thương của Lâm Phong khiến anh ta đau điếng kêu lên: “Đau quá…”
Nhìn khuôn mặt đau đớn của Lâm Phong, Mộc Nhược Na không nhịn được cười: “Bây giờ còn mạnh miệng nữa không?”
“Không phải là tôi đang khoác lát đâu, tôi thật sự lo cho cô đấy!”
Phẩm hạnh của Lâm Phong thật sự rất tốt, giữa một đám con trai vừa đẹp vừa tốt, anh ta lại còn nổi bật hơn. Bản chất con người của anh ta khó mà ngườ khác làm biến chất.
Hơn nữa, anh ta còn là một diễn viên, khi anh ta thật sự trìu mến nhìn một ai, rất dễ khiến trái tim của đối phương phải loạn nhịp.
Dù cho Mộc Nhược Na cảm thấy mình đã là bà cô già rồi nhưng khi đối mặt với loại người đẹp này, cô ấy vẫn không khỏi bị dao động.
“Được rồi.” Mộc Nhược Na đưa tay véo lấy gò má Lâm Phong: “Tôi đi tắm trước đây, chút nữa cùng nhau đi xuống ăn sáng.”
“Được.” Lâm Phong cười đáp.
Tắm xong, Mộc Nhược Na dìu Lâm Phong khập khiễng đi đến nhà ăn ở tầng trệt dùng bữa.
Vì vết thương ở chân của Lâm Phong nên Mộc Nhược Na đã bảo anh ta đợi ở ghế, còn mình thì giúp mang thức ăn lên
“Sao sáng hôm nay lại uống trà thế.”
Mộc Nhược Na bưng một tách trà, đưa cho Lâm Phong: “Trà hôm nay tôi chọn rất nhẹ, thích hợp với sức khỏe hiện tại của anh. Khách sạn này căn bản đều là món Tây, rất ít đồ Trung Quốc. Có lẽ vì Thượng Kha đã đầu tư và trở thành cổ đông lớn của khách sạn này nên sáng hôm nay chúng ta mới được đặc biệt phục vụ món ăn Trung Quốc. Mới sáng ra đã phục vụ trà, đúng là ưu đãi chúng ta rồi.”
Mộc Nhược Na giải thích cho Lâm Phong.
Lâm Phong chớp chớp mắt, làm bộ như không hiểu chuyện gì, nói: “Vậy sao? Vậy chúng ta gặp may rồi! Nói thật, mấy ngày nay toàn ăn ngoài tôi chả quen gì cả. Đúng là, món Trung Quốc vẫn thích hợp với tôi hơn.”
Mộc Nhược Na gật đầu, cô ấy nhấp một ngụm canh rồi nói: “Món súp gà này hầm cũng khá kỹ đấy. Anh cũng ăn thư xem.”
“Được.” Lâm Phong không giảm cân nữa, chỉ cần là Mộc Nhược Na bảo anh ta ăn, anh ta sẽ ăn hết mặc kệ ngoại hình thế nào đi nữa.
Mộc Nhược Na cũng mơ hồ đoán ra được điều gì đó, tại sao biết bao ngôi sao trẻ đến rồi đi, chỉ có Lâm Phong này là ở lại lâu nhất.
Tự dưng lại xuất hiện một cậu bé ngoan ngoãn và nghe lời như vậy, thực sự rất hiếm thấy.