“Thì ra là anh ta.” Mộc Nhược Na lập tức nhớ tới người này: “Chu gia năm kia đã dời gia tộc tới thành phố N, đây là có ý định nhắm tới thị trường thành phố N của chúng ta. Nếu đều là đối thủ mạnh mẽ vậy đua bằng bản lĩnh thật đi.”
Cố Hề Hề nói: “Lần đấu thầu này liên quan đến công ty Danny chúng ta có thể chen một chân lên con đường nhãn hiệu số một quốc nội hay không, đến lúc đó mình đi với cậu.”
“Được.” Mộc Nhược Na nói với Vận Mạc Dung: “Vậy công ty đành nhờ cậu đấy”
“Yên tâm.” Vân Mạc Dung cười nói: “Hiện tại mình có ít tháng, không ảnh hưởng tới công việc.”
“Đúng rồi, mình muốn mang thêm người đi cùng.” Mộc Nhược Na nói với Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung: “Mình tính toán mang theo Lâm Phong đi cùng.”
Lạch cạch!
Chiếc thìa trong tay Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung đồng loạt rơi vào bát, sau đó tập thể nhìn Mộc Nhược Na.
“Không phải chứ?” Hai người cùng nhau kêu lên: “Nhược Na, không phải cậu thích người ta thật đấy chứ?”
“Hai người nghĩ cái gì đấy.” Mộc Nhược Na tỏ vẻ không thể hiểu được: “Cái gì mà thích hay không thích? Mình đã đồng ý với cậu ta sẽ mang cậu ta đi giải sầu. Mấy ngày qua cậu ta tặng cho mình nhiều thứ như vậy là muốn làm cho mình vui vẻ nên mới thuận tiện mang cậu ta đi giải sầu mà thôi. Lại nói không phải có Hề Hề nữa sao?”
Vân Mạc Dung cảm thấy lần này ra cửa sẽ xảy ra chuyện, vì thế không nhịn được dặn dò một câu: “Lần này hai người ra ngoài nhất định phải chiếu cố lẫn nhau. Hề Hề, gần đây tâm trạng của Nhược Na không tốt, chuyện công tác em để ý nhiều một chút.”
“Không thành vấn đề.” Cố Hề Hề làm thủ thế ok: “Em làm chủ, Nhược Na làm phụ trợ.”
Mộc Nhược Na bưng bát lên rồi nói: “Mình không yếu ớt như các cậu nghĩ đâu.”
Lần đấu thầu này sắp xếp ở làng du lịch cách thành phố N khoảng hai trăm km.
Nơi này có khu du lịch, có di tích lịch sử cho nên dưới sự nâng đỡ của quốc gia giờ đây biến thành làng du lịch.
Đoàn xe của bọn họ đi trên đường cao tốc tầm 1h đồng hồ mới tới nơi.
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đang cầm túi xách thì Lâm Phong đi tới xách giúp hai người, cười như ánh mặt trời: “Có đàn ông ở đây sao lại có thể để phụ trách xách túi được chứ?”
Trợ lý Vương Ương của Cố Hề Hề: “…”
Trợ lý của Mộc Nhược Na: “…”
Bởi vì toàn bộ làng du lịch đều ở trong núi, cho nên có mấy chỗ bãi đậu xe rất lớn để cung cấp chỗ đậu xe cho du khách.
Đoàn xe của Cố Hề Hề có chỗ đậu xe riêng, bọn họ đi một vòng làng du lịch cuối cùng cũng tìm được bãi đậu xe của mình.
Sau khi xuống xe, lập tức có người phụ trách tới chỉ dẫn, sắp xếp cho bọn họ ngồi xe đưa đón đi vào làng du lịch.
Cố Hề Hề không biết nói cái gì cho phải: “Vậy Jiro thì sao?”
“Anh ấy thích đi thì đi.” Mộc Nhược Na lập tức nói: “Mình không quen anh ấy.”
Được rời, ngài cao hứng là được rồi.
Vân Mạc Dung và Cố Hề Hề làm như không nghe thấy những lời này.
Thời gian thoáng trôi qua đến ngày tổ chức đấu thầu.