Chỉ mong rằng Nhất Nhiễm anh ta sẽ không làm ra những hành động điên cuồng như Mặc Tử Hân.
Cố Hề Hề thầm thở dài trong lòng và cầu nguyện cho chị gái mình.
Lúc này trên không trung máy bay đang lượn lờ chuẩn bị hạ cánh, khoảnh khắc Vân Mạc Dung vừa xuống máy bay liền rơi vào vòng tay ấm áp của Tưởng Dật Hải.
“Thật xin lỗi, anh đã không bảo vệ tốt cho em.”
Cảm giác cô đang chân thật tồn tại trong lòng mình, dây thần kinh của anh ta lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy cảm xúc trào dâng không nói nên lời.
Vân Mặc Dung cũng bối rối không biết làm gì trước hành động cuồng nhiệt của anh ta, chỉ có thể ôm chặt lấy anh ta như một cách để vỗ về an ủi, xoa dịu nỗi bất an của người đàn ông này.
Khi Vân phu nhân và Vân tiên sinh thấy hai con gái trở về đều khỏe mạnh, cuối cùng hai ông bà cũng có thể thở phào đầy nhẹ nhõm.
“Đừng đứng ở đây nữa, có gì chúng ta về nhà rồi nói chuyện.”
“Nhân tiện cũng nên kiểm tra lại cơ thể một lần luôn.”
Doãn Tư Thần điềm tĩnh đứng đó mở miệng.
“Ừ, đúng rồi, chúng ta cũng mau về nhà thôi! Có gì về nhà rồi nói cũng không muộn.”
Vân phu nhân vui mừng lên tiếng.
“Nặc Nặc, hiện tại con đang mang thai không nên dùng sức nhiều. Mau, chúng ta mau về thôi, mẹ sẽ cho người kiểm tra toàn diện sức khỏe của hai mẹ con.”
Vân Mạc Dung liếc sang cùng Cố Hề Hề trao đổi ánh mắt đồng thời cả hai lộ ra một biểu cảm bất lực, sau đó cả hai mới cùng nhau sóng vai ra xe về nhà.
Tại nhà lúc này, các bác sĩ đều đã đến đông đủ và chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, chỉ còn chờ hai người bọn họ về liền có thể trực tiếp làm việc.
Khi được xác nhận rằng đứa bé trong bụng Vân Mạc Dung vẫn luôn khỏe mạnh, tảng đá to lớn trong lòng mọi người lúc này mới hoàn toàn được gỡ bỏ.
Tưởng phu nhân thân thiết nắm lấy tay Vân Mạc Dung nói.
“Tất cả đều do mẹ không tốt. Nếu không phải mẹ lo đi giải quyết chuyện tình bên phía nhà họ Tô cũng sẽ không phát sinh sự việc như ngày hôm nay.”
“Mẹ, cho dù không có chuyện của nhà họ Tô thì cũng sẽ có chuyện khác, con đôi lúc cũng phải ra ngoài cho khuây khỏa tâm trạng đúng không?”
Vân Mạc Dung nhẹ giọng an ủi bà ta.
“Không phải hiện tại con cũng đã bình an trở về rồi sao? Còn thành công phá vỡ kế hoạch của bọn người gian ác kia nữa!”
“Tốt quá, tốt quá, may là cũng nhờ có ông bà tổ tiên phù hộ!”
“Tốt nhất anh ta nên tự giác trốn càng xa càng tốt, nếu xui xẻo gặp lại, mẹ nhất định sẽ không tha cho anh ta! Hạng người như anh ta mà còn dám đụng đến con trai, con dâu và cháu cưng của mẹ.”
Tưởng phu nhân nghiến răng nghiến lợi đầy tức giận.
Vân Mạc Dung nghe những lời mẹ chồng nói chỉ mỉm cười cho qua, cũng không có tâm trạng phụ họa thêm với người mẹ chồng này của mình.
Cố Hề Hề đứng từ xa nhìn thấy vẻ mặt của chị mình có chút mệt mỏi liền tiến đến nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Con thật sự cảm thấy ghen tỵ với chị ấy chết mất! Những gen song sinh của nhà chúng ta chỉ có mình chị ấy được thừa hưởng.”
Vân phu nhân nghe thấy thế liền kéo lấy tay Cố Hề Hề cười nói.