Vừa mở cửa đã thấy Lý Tư đứng ngoài cửa, khiến Dư Khiết nhất thời bị dọa cho sợ hãi.
Cô ấy cũng quá dọa người rồi!
“Có chuyện sao?” Dư Khiết mở miệng hỏi.
“Cô từng đồng ý với tôi, sẽ tiếp tục để tôi xem mắt.” Màu son đỏ của Lý Tư hôm nay đích thực là màu đỏ nước Hoa. Chính là khi phối cùng màu mắt ảm đạm của cô ấy, nhìn thế nào cũng thấy giống như ma nữ trong phim kinh dị.
“Tôi đương nhiên là nhớ chuyện này.” Dư Khiết đẩy vai Lý Tư ra, xoay người đi vào nhà vệ sinh, sau khi rửa mặt xong thì trang điểm đơn giản, tiếp tục nói: “Cô yên tâm đi, chỉ cần cô đừng giở chiêu trò, tôi nhất định sẽ tìm cho cô một người phù hợp.”
Lý Tư bỗng bật cười, tiếng cười nghe rất rợn người.
Dư Khiết cũng không nghĩ nhiều, kể từ lúc Lý Tư trở về thì đã trở nên kỳ lạ như vậy.
Nếu không phải không yên tâm về cô, Dư Khiết sẽ không để cô tiếp tục sống ở đây.
Ai mà muốn ngày nào cũng phải đối mặt với một người suốt ngày cười lạnh chứ?
Đến công ty, Dư Khiết bàn giao nốt phần công việc còn lại.
Tổng giám đốc Tống cười ha ha nói với Dư Khiết: “Chúc mừng cô thăng chức trợ lý đặc biệt.”
“Tổng giám đốc Tống, niềm vui nhân đôi.” Dư Khiết cười nói: “Còn chưa kịp chúc mừng tổng giám đốc Tống thăng chức.”
“Chúng ta không cần phải khách sáo vậy, tôi nghe nói gần đây cô và Tiểu Triết cũng khá thân? Đứa cháu này của tôi cũng rất tốt, bất kể phương diện nhân phẩm hay tài năng đều không có vấn đề.” Tổng giám đốc Tống tận dụng triệt để để khen cháu mình.
Ông cũng nhìn ra được, cháu ông rất quan tâm đến Dư Khiết.
Ông là chú, đương nhiên muốn giúp đỡ cháu mình.
Dư Khiết không hiểu ý của tổng giám đốc Tống, chỉ cười nói: “Anh Tống đương nhiên rất tốt, nếu không thì tôi cũng sẽ không để tên anh ấy trong danh sách xem mắt.”
Tổng giám đốc Tống cười không nói.
Dư Khiết là một trợ lý đặc biệt đáng tin cậy, tạm thời chưa có công việc nào phù hợp dành cho cô.
Vì vậy, Dư khiết lần lần nữa xem lại chuyện Lý Tư xem mắt. Cô lần nữa sàng lọc những cái tên trong danh sách chưa lập gia đình, điều kiện đã được xem xét kỹ, đưa đến trước mặt Mặc Tử Hân: “Tổng giám đốc Mặc, đây là danh sách tôi đã lọc lại, anh xem qua đi.”
Mặc Tử Hân cầm lấy, nhìn rồi nói: “Sàng lọc không tệ. Những người này, điều kiện tuy rằng cũng bình thường, nhưng gia cảnh cũng xem là ổn. Nếu so với Lý Tư, cũng xem là tương xứng.”
Phải biết rằng trong danh sách lần trước, hầu hết đều là những thanh niên tuấn tú, điều kiện đỉnh cao. Nếu không phải người thừa kế gia tộc thì cũng là con nhà giàu có.
Mà danh sách lần này, về cơ bàn thì không có những người giàu có.
Đại đa số đều là những gia đình trung lưu, điều kiện không tốt không xấu. Tuy rằng không phải là những gia đình giàu có thượng lưu nhưng cũng coi như là những người tên tuổi trong tầng lớp trung lưu.
Nói trắng ra, thì Lý Tư cũng không thể leo cao được.
Chỉ có điều, được hưởng lây từ tiếng tăm nhà họ Mặc nên giá trị của Lý Tư có tăng lên một chút, cô ta mới có cơ hội xem mắt với đối phương.
Chỉ cần Lý Tư gật đầu, Mặc Tử Hân không ngại dùng một món tiền hoặc ký kết chút gì đó, để đối phương cảm tạ mà cưới Lý Tư về nhà.
Đương nhiên, Lý Tư có chịu nhận mối tình này hay không, chỉ có cô ấy mới biết.