Mục lục
CÔ VỢ HỢP ĐỒNG BỎ TRỐN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1162


Tiếng sấm bên ngoài cửa càng lớn, mưa rơi cũng càng ngày lớn hơn.


Trong đầu Mộc Nhược Na một mảnh suy nghĩ lung tung, chốc lát nghĩ đến bản thân, chốc lát nghĩ đến Tử Việt, chốc lát nghĩ đến Lâm Phong, chốc lát lại nghĩ đến đạo sĩ Dịch Dương, cũng không biết đền thờ thế nào rồi.


Cứ như vậy suy nghĩ lung tung, cùng với tiếng sấm ầm ầm, vậy mà thật sự ngủ thiếp đi.


Giấc ngủ này thật sự là dài, ngủ đến cô ấy không biết mình đã ngủ bao lâu.


Ngón tay lạnh lẽo chạm vào mũi cô ấy, dường như là cố ý gây rối.


Mộc Nhược Na mơ mơ màng màng cho rằng là con trai mình, nhất thời giơ tay nắm lấy ngón tay của đối phương, dùng lực kéo, kéo đối phương vào trong lòng mình, vô ý thức nói: “Tử Việt ngoan, đừng nghịch!”


Người bị cô ấy ôm lấy, toàn thân đột nhiên cứng ngắc.


Không cử động, cứ để cô ấy ôm lấy như thế.


Lâm Phong nhìn Mộc Nhược Na ở khoảng cách gần như thế, đôi mắt không nhúc nhích.


Anh ta rất muốn cúi đầu hôn xuống.


Nhưng anh ta không dám.


Anh ta hiện tại đã không rõ ràng, anh ta tiếp cận Mộc Nhược Na rốt cuộc là vì cái gì.


Nếu như có một ngày, Mộc Nhược Na biết được anh ta chủ động đến gần cô ấy là bởi vì mệnh lệnh của Chu Nghệ, là bởi vì anh ta muốn đánh cắp đấu thầu của công ti Danny, cô ấy vẫn sẽ tha thứ cho mình không?


Lâm Phong không biết.


Cũng không dám cược.


Anh ta không ngừng nhắc nhở bản thân, không thể động tâm với Mộc Nhược Na, không thể động tâm với cô ấy.


Nhưng có một vài chuyện, thật sự không thể khống chế.


Anh ta vẫn không thể kháng cự tiếng lòng của mình, tránh không khỏi say đắm Mộc Nhược Na.


“Tử Việt… Con lớn như thế này từ lúc nào vậy?” Mộc Nhược Na vẵn nhắm mắt ngủ, giơ tay sờ sờ người bị mình ôm lấy, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào là mơ giữa ban ngày? Mẹ vừa ngủ một chút, con đã trưởng thành rồi à?”


Lâm Phong không chỉ một lần nghe Mộc Nhược Na nhắc đến con trai của cô ấy.


Chắc hẳn là một cậu bé vô cùng dễ thương vô cùng đep trai đi?


Lâm Phong cũng có chút ghen tị.


“Tử Viêt?” Mộc Nhược Na không nghe thấy con trai mình trả lời, chậm rãi mở mắt ra.


Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Lâm Phong bị bản thân ôm vào trong lòng, đang vẻ mặt vô tội nhìn mình.


Sâu ngủ của Mộc Nhược Na chốc lát biến mất sạch sẽ, lập tức buông tay ra ngồi dậy.


Nhìn thấy Lâm Phong đang ngồi trên mặt đất, nhất thời ngại ngùng nói: “A, tôi vừa rồi cho rằng mình đang ở nhà. Tôi còn cho rằng là con trai tôi lại trêu đùa tôi! Xin lỗi nha, tôi không phải cố ý đâu.”


Lâm Phong chậm rãi thu hồi tầm mắt, khẽ cười nói: “Không có gì. Dù sao cô cũng không có con trai lớn như tôi, đúng không?”


Mộc Nhược Na nhất thời xì cười ra một tiếng: “Vậy tôi phải yêu nghiệt như thế nào mới có thể có con trai lớn như anh chứ!”


“Thức dậy rồi.” Lâm Phong không lại tiếp tục chủ đề này nữa, gọi Mộc Nhược Na ăn cơm: “Đã tám giờ rồi, nên ăn cơm rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK