Trong lòng Lý Tư càng thêm sợ hãi.
Cô ta thực sự đã dành hết sự thông minh của cả đời vào trong chuyện này rồi.
Không thể không nói, Lý Tư thực sự chính là chân tướng.
Đối phương quả thực không phải đến vì tiền, mà là nhắm vào Lý Tư.
Một tiếng sau kể từ lúc Lý Tư bị bắt cóc, Mặc Tử Hân cuối cùng cũng nhận được tin tức.
“Tổng giám đốc Mặc, cô Lý Tư biến mất rồi.” Người luôn ngầm theo dõi bảo vệ Lý Tư, cuối cùng cũng đưa tin đến, giọng nói có chút hoảng sợ: “Cô Lý Tư cố ý né tránh chúng tôi, không cho chúng tôi theo dõi, cô ta treo ra từ cửa sổ nhà vệ sinh nữ, người của chúng tôi sau khi đã đợi hơn nửa tiếng vẫn không thấy đi ra, liền đi vào kiểm tra, nhưng được tin cô Lý Tư từ sớm đã trèo ra ngoài từ cửa sổ mất rồi. Tuy nhiên, chúng tôi đã tìm xung quanh một vòng, cũng không tìm thấy tung tích của cô Lý Tư. Vừa kiểm tra hệ thống giám sát thì thấy cô Lý Tư chủ động bước lên một chiếc xe hơi màu trắng có biển số S530xd, chúng tôi đã theo dõi hệ thống giám sát ở xung quanh, phát hiện chiếc xe hơi màu trắng này đã mất tích tại vị trí ngã ba ngoại ô.”
Trong lòng Mặc Tử Hân chợt thắt lại.
Lý Tư đã gặp chuyện rồi!
Thủ đoạn của đối phương vô cùng thành thạo, có thể thấy là họ thường xuyên làm những chuyện này.
Lý Tư, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
Những người mà mình cử đi, đều là để bảo vệ an toàn cho cô ta.
Nhưng cô ta lại liên tục đánh du kích với những người bảo vệ cô ta, trốn đông nấp tây, gây cho họ biết bao nhiêu rắc rối.
Bây giờ tốt rồi, chơi mất hút luôn rồi.
“Kiểm tra.” Mặc Tử Hân lạnh lùng ra lệnh: “Nhất định phải tìm thấy Lý Tư.”
“Vâng ạ.” Phía bên kia nhận lệnh, lập tức cử thêm người tiến hành cuộc tìm kiếm tận mọi ngõ ngách, nói dù thế nào cũng không thể để Lý Tư gặp chuyện.
Tiết Tuyết đem trà chiều đến và đặt xuống ở một góc trên bàn trà, hỏi: “Lý Tư sao vậy?”
“Cô ta bị bắt cóc rồi.” Mặc Tử Hân nhìn chằm chằm lấy Tiết Tuyết, muốn nhìn thấy manh mối từ trên mặt của Tiết Tuyết.
Tuy nhiên, trên mặt của Tiết Tuyết ngoài sự kinh ngạc ra thì là sửng sốt: “Bắt cóc? Sao lại có thể chứ? Anh không phải đã cử người ngầm bảo vệ cô ta sao? Còn kẻ bắt cóc là ai thế? Họ đã đòi tiền chuộc chưa? Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”
Mặc Tử Hân thu hồi ánh mắt và nói: “Tạm thời khoan hẵng báo cảnh sát, đối phương chưa đòi tiền chuộc, chờ phản ứng của đối phương.”
Nếu như người của nhà họ Mặc cũng không tìm được thì báo cảnh sát cũng là vô ích.
Tiết Tuyết với vẻ mặt đầy lo lắng nói rằng: “Vậy phải làm sao mới được? Tôi không quen biết nhiều người, cũng không có người giỏi tìm kiếm giải cứu. Hay là, tôi đi hỏi Dư Khiết, xem cô ta có cách nào không.”
“Không cần đâu.” Mặc Tử Hân vẻ mặt bình tĩnh, khiến cho người ta nhìn không thấy tâm trạng của anh ta.
Tiết Tuyết chớp mắt nhanh, dò xét nói: “Vậy chúng ta nên làm gì đây?”
“Chờ đợi.” Mặc Tử Hân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói: “Chờ đối phương liên hệ chúng ta.”