“Cô vô tội?” Mộc Nhược Na giận quá hóa cười: “Nếu cô thật sự vô tội, liệu cô sẽ la hét ở trước mặt công chúng như thế sao? Amy, cô cũng không phải một cô gái bình thường, cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?”
Vừa nghe thấy vậy, Amy lập tức ngừng khóc, đứng thẳng dậy nói: “Cũng đúng. Chủ tịch Mộc nói đúng lắm, tôi mà còn diễn nữa thì lại lố quá.”
Mộc Nhược Na: “Ồ, nếu cô không cần diễn kịch nữa, vậy thì có gì cứ nói rõ ràng ra đi!”
“Đúng là anh Hirayama đã cho tôi thẻ phòng của cô. Nếu không, sao tôi có thể vào phòng của cô được chứ?” Amy thờ ơ nói tiếp: “Thật ra, những gì mà cô nhìn thấy ở khách sạn hôm đó, khi chúng ta còn ở nước ngoài, đó đều là sự thật.”
Mộc Nhược Na giận run người: “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói, chuyện cô nhìn thấy đều là thật. Thật ra hôm đó, lúc không cẩn thận mà gặp phải cô ở khách sạn, tôi và Hirayama cũng đã tính toán làm chuyện tốt ở đó, chỉ không ngờ lại gặp phải cô. Anh Hirayama không muốn cô phát hiện ra nên mới cố ý cãi nhau với tôi để đánh lạc hướng cô thôi.” Vẻ mặt Amy đầy đắc ý: “Cô là người hiểu anh Hirayama nhất, nếu không phải hẹn hò với tôi thì sao anh ấy lại giành thời gian để đi tới thành phố với tôi trong khi vẫn đang bận bịu làm thí nghiệm như thế? Nếu thật sự chỉ để mua khăn lụa choàng cổ thì cần gì anh ấy phải đích thân đi mua? Chỉ cần một cú điện thoại là sẽ có bao người phục vụ rồi.”
“Vì thế hôm ấy thật ra là chúng tôi đi yêu đương vụng trộm với nhau.” Amy giáng cho Mộc Nhược Na một đòn nặng nề: “Sau khi cô đi, tôi và anh Hirayama đã cùng nhau đi rất nhiều nơi, có lẽ anh ấy chưa từng nói với cô phải không?”
Mộc Nhược Na chỉ cảm thấy ngực đau như bị xé nát, sắc mặt cô tái nhợt trong nháy mắt.
“Thế sao?” Cô gái quật cường, mạnh mẽ như cô tuyệt đối không muốn yếu đưới trước mặt Amy.
“Còn có hoa tím tam sắc, đại khái cô không thể ngờ hoa đấy là do tôi tìm được và tặng cho anh Hirayama.” Lời của Amy tựa như con dao găm, từng nhát từng nhát đâm sâu vào tim Mộc Nhược Na: “Anh ấy sợ sau này không biết giải thích thế nào với cô về sự tồn tại của loài hoa này nên mới cố ý gọi video cho cô để cô nhìn thấy và biết đến nó. Có phải lúc quay về, anh ấy đã biến nó thành tiêu bản và tặng nó cho cô không? Nhưng cô có biết không? Cái tiêu bản đó cũng là do tôi làm.”
Mộc Nhược Na cố gồng mình, cô biết rõ, bản thân không thể tiếp tục nghe cô ta nói thêm gì nữa.
Nhưng thân thể cô lại không nghe theo sự sai sử của cô, nó muốn biết tất cả sự thật!
“Tôi cũng không sợ nói thật với cô, đúng là tôi tiếp cận anh Hirayama có mục đích khác. Tôi muốn rời khỏi căn cứ nhưng theo quy định của căn cứ, chỉ có chết mới có thể rời khỏi đó. Nhưng tôi không muốn chết, vì thế nên tôi mới phải tìm một người có gia thế đủ vững chắc, đủ thực lực để có thể đưa tôi rời khỏi căn cứ. Vừa hay, Hirayama Jiro lại là người có đủ những điều kiện này.”
“Ngài Hans rất coi trọng Hirayama Jiro. Lúc rời đi, hai người họ đã âm thầm lên kế hoạch rất lâu, cũng đã giao dịch với nhau rất nhiều lần. Chỉ cần Hirayama Jiro đồng ý, anh ta có thể hoàn toàn đưa tôi ra khỏi căn cứ, thoát khỏi bàn tay của ngài Hans. Chủ tịch Mộc, xin lỗi cô, tôi không cố ý tranh chồng với cô. Dù sao cô cũng ưu tú, xuất sắc như vậy, lại còn xinh đẹp, có tiền có thế, muốn tìm chồng như thế nào mà không được? Chỉ cần cô mở miệng thì hàng loạt trai đẹp trên thế giới này sẽ vội vàng xông tới để cho cô lựa chọn. Vì thế, cô hãy nhường Hirayama Jiro cho tôi đi!”
Mộc Nhược Na thật muốn vỗ tay cho Amy: “Vì thế, lần này cô tới đây là do Hirayama Jiro bảo cô tới hay là tự cô muốn tới?”
“Chủ tịch Mộc là người thông minh. Cô cảm thấy, nếu anh Hirayama không gật đầu đồng ý thì tôi có thể đến đây được sao?” Amy đổ hết tội lên đầu Hirayama Jiro.
Dù sao cô ta cũng đã nhìn ra, từ trước tới nay, Hirayama Jiro chưa bao giờ giỏi trong việc tự giải thích cho bản thân mình.
Dù có chịu bao nhiêu oan uổng thì anh ta cũng chẳng nói được câu giải thích nào ngoại trừ câu không liên quan đến anh.
Bình thường, loại tính cách này sẽ khiến người khác chán ghét, nhưng khi gặp phải chuyện gì đó thì lại là lựa chọn tốt nhất cho việc đổ vỏ.