“Cô chị kế kia nói rằng chỉ vì nhìn cô gái này ngứa mắt nên muốn hủy hoại mọi thứ của cô. Cô gái này không chịu được nữa nên cầm theo chứng minh thư và một nghìn tệ rời khỏi thành phố này đến một nơi xa, định thoát khỏi sự khống chế của người chị kế để được sống tử tế.”
“Nhưng cô gái này không thể ngờ rằng, người chị kế lấy cớ mẹ cô ốm nặng để lừa cô về nhà. Nhưng điều cô gái phải đối mặt không phải là mẹ cô ốm nặng, mà mẹ cô và người chị kế cùng liên kết với nhau để bán cô cho một ông già. Cuộc sống không phải là tiểu thuyết, không phải cô gái lọ lem nào cũng có một vị chủ tịch đứng ra cứu giúp. Cô gái này không thể kêu cứu được ai, lại bị người nhà ép gả cho một ông già, ngày hôm đó cô gái hoàn toàn sụp đổ.”
“Ông già đã hủy hoại cô cũng không là một người biết trân trọng cô, ông ta không đánh thì cũng mắng cô. Trên người cô gái luôn chằng chịt những vết sẹo. Rõ ràng cô có thể ra ngoài làm việc nhưng lại bị nhốt trong một ngôi nhà nhỏ để nấu cơm, giặt đồ và chăm sóc ông già kia. Có một lần, bởi vì bận giặt quần áo nên cô gái này quên nấu cơm, ông già kia đánh cô đến mức ngất đi, đứa con ba tháng trong bụng cũng mất.”
“Cô gái không hiểu mình đã làm gì sai mà để sống không bằng chết như vậy. Thậm chí người mẹ ruột của cô còn tiếp tay cho người khác làm khổ cô. Vậy là cô gái này hoàn toàn phát điên, cô gọi cả nhà tới rồi cho thuốc ngủ vào đồ ăn của bọn họ. Cô gái cầm con dao vừa cắt tiết vịt lên đâm chết hai người, đâm một người bị thương nặng, một người vết thương nặng quá nhưng không được cứu chữa nên cũng chết.”
“Người đàn ông làm tổn thương cô gái đó, chết, bố dượng của cô ấy cũng chết. Mẹ của cô gái bị thương nặng nhưng may mắn sống được. Cô chị kế kia bị chém cho không ra hình người, sau đó đưa vào bệnh viện cứu sống lại được, nhưng cô ta không chấp nhận được sự thật này nên đã tự sát.”
“Tôi là luật sư được tòa chỉ định bào chữa cho cô gái đó. Lúc nhận được vụ án này tôi mới thấy bản tính con người đúng là một thứ đáng sợ. Về sau tôi hỏi qua những người trong cuộc và cô chị kế kia. Anh đoán xem bọn họ trả lời em thế nào?” Dư Khiết ngẩng đầu nhìn Tống Sĩ Triết.
Tống Sĩ Triết ngơ ngác lắc đầu.
“Cô chị kế đó nói với em rằng cô ta chỉ không thích trong nhà có thêm người khác. Mẹ kế có thể phục vụ cô ta thì cô ta có thể nhịn được. Nhưng cô ta không thể nhịn được đứa con riêng của mẹ kế lại xuất sắc hơn cô ta. Vậy nên những trò bắt nạt nhỏ ban đầu của cô ta trở thành những trò bắt nạt lớn hơn. Lúc đầu chỉ là những đố kỵ bằng lời nói nhưng sau đó chuyển sang những cố tình làm tổn thương. Cô ta làm tất cả những chuyện đó chỉ vì không muốn em kế mình được sống thoải mái. Cô ta cướp người yêu của em có phải vì thích không? Không, hoàn toàn không phải như vậy, cô ta làm thế cũng chỉ vì báo thù. Cô ta đổ hết nguyên nhân khiến bố mẹ mình ly hôn đổ hết lên người cô em gái.”
“Nói thẳng ra, cô ta đơn giản chỉ muốn tìm một người chịu đựng được sự tức giận và những suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng mình. Và cô em kế yếu đuối trở thành mục tiêu tốt nhất.”
“Về sau tôi hỏi thân chủ của mình vì sao không phản kháng? Thì cô ấy nói với tôi, lần nào mẹ cô ấy cũng dùng chữ hiếu để áp chế cô ấy. Chỉ cần không nghe lời thì cũng là bất hiếu, mẹ cô gái cứ bảo là phải đến nói hết chuyện đó cho người ở công ty, muốn hủy hoại mọi thứ của cô ấy. Thân chủ của tôi nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cam chịu yếu đuối hết lần này đến lần khác nên mới khiến kẻ đi bắt nạt càng huênh hoang, tự đắc hơn.”
“Từ vụ án này tôi mới thấy rất nhiều người có cái gốc của sự xấu xa trên người. Cái gốc xấu xa đó thật sự có thể hủy hoại cuộc đời một con người. Không phải anh tò mò tại sao tôi lại từ chối thẳng thừng yêu cầu của cô gái đến xin ăn nhờ kia sao? Nguyên nhân cũng rất đơn giản thôi, bởi vì tôi nhìn thấy cái gốc xấu xa trên người cô gái đó. Anh nghĩ rằng cô ta đến đây bữa cơm của anh và tôi sao? Không phải như vậy, cô ta đang muốn thể hiện sức hấp dẫn của mình với tôi và anh, cô ta muốn chứng minh chúng ta chỉ là những người bình thường còn cô ta là một cô tiên nữ.”
“Nếu anh không tin, chúng ta đánh cược thử đi. Cùng lắm là tới sáng mai, cô ta nhất định sẽ mời chúng ta sang nhà bên đó làm khách. Đến lúc đó cô ta sẽ dùng một đám thanh niên trẻ tuổi để chứng minh sự thu hút của mình.” Dư Khiết cười nhạt: “Hơn nữa, còn có một chi tiết quan trọng khác. Trên đầu ngón tay cô ta có vết hắc ín, điều này chứng tỏ cô ta nghiện thuốc rất nặng. Anh nói xem, một cô gái 17-18 tuổi nghiện thuốc nặng như vậy thì có phải là con gái nhà lành không? Gia đình cô ta liệu có thể chấp nhận một đứa con gái luôn học điều xấu như vậy không?”