Tuy rằng không đáng giá là mấy, nhưng mà là những thứ chứa đầy tâm ý.
Vân Mạc Dung cũng không hề giống như lúc trước, căng thẳng với Nhất Nhiễm, Nhất Nhiễm đối tốt với cô ấy, cô ấy đều sẽ yên lặng tiếp nhận.
Đại khái đúng là bởi vì phản ứng này của Vân Mạc Dung, cho nên Nhất Nhiễm lại càng thêm ôn nhu săn sóc cho Vân Mạc Dung.
Hai người vô cùng ăn ý, không hề nhắc tới chuyện thế giới bên ngoài, chỉ là nói một ít đề tài không nhiễm sự đời.
Vân Mạc Dung nghe thấy yêu cầu của Nhất Nhiễm, do dự một chút cũng gật đầu: “Được.”
Nhất Nhiễm vui vẻ đến không kiềm chế được, chủ động đi qua nắm lấy tay Vân Mạc Dung đi về hướng nhà ăn.
Vân Mạc Dung không dấu vết kháng cự một chút, sau đó cũng mặc kệ cho Nhất Nhiễm lôi kéo chính mình đi.
Nhất Nhiễm tự mình kéo ghế dựa ra cho Vân Mạc Dung, phục vụ cực kỳ săn sóc.
“Sáng hôm nay sẽ ăn cái gì?” Nhất Nhiễm đùa giỡn nói: “Bà quản gia của tôi thế nào?”
“Hôm nay ăn chút gì ngon ngon đi.” Vân Mạc Dung mở miệng nói: “Thân thể của anh đã rất tốt, có thể ăn chút đồ ăn khác. Mấy ngày này, cho anh ăn những thứ tẩm bổ đó, chắc anh cũng đã ăn đến chán rồi phải không?”
“Sẽ không đâu.” Nhất Nhiễm mỉm cười nói: “Chỉ cần là đồ em làm, tôi đều thích. Cho dù mỗi ngày đều phải ăn, tôi cũng sẽ không cảm thấy ngán.”
“Nói bậy gì đó.” Vân Mạc Dung múc từ trong nồi một chén cháo, đưa cho Nhất Nhiễm: “Đây là tôi dùng gỗ già trong núi đun lên, dùng mẻ cá bạc mới trong hồ nấu với những sản vật trong núi, cùng với chân giò hun khói, bỏ thêm mấy vị thuốc giúp bổ khí dưỡng huyết, nấu thành cháo. Nếm thử một chút xem xem hương vị như thế nào?”
Nhất Nhiễm vô cùng nể tình uống một hơi hết sạch sẽ: “Uống rất ngon! Hương vị vô cùng ngon. Mạc Dung, trên thế giới này còn có cái gì em không am hiểu không? Hiểu biết y thuật, biết nấu cơm, cầm kỳ thư họa không có gì không làm được. Em cứ như vậy, tôi làm sao có thể thả em đi đây?”
Ngón tay Vân Mạc Dung không dấu vết thu trở về, không tiếp tục đề tài này của Nhất Nhiễm, lại gắp cho anh ta một đũa nhỏ: “Đây là mẻ rau dại mấy ngày trước sau cơn mưa vừa mới mọc lên, ở trong y học, giúp giải độc hạ sốt, vừa đúng lúc trung hoà một chút những thứ thuốc bổ mấy ngày nay anh ăn vào. Nếm một chút không?”
Nhất Nhiễm tiếp tục ăn, gật gật đầu: “Ăn rất ngon.”
Vân Mạc Dung vừa muốn tiếp tục gấp đồ ăn cho Nhất Nhiễm, lại bị Nhất Nhiễm lập tức đè mu bàn tay lại: “Em cũng cùng ăn đi.”
“…Được.” Vân Mạc Dung dùng đũa chung, tự gắp vào chén cho mình, cúi đầu ăn.
Những thứ trong núi, chính là rất tốt.
Mặc kệ là hương hay là vị, đều vô cùng tuyệt vời.
Ánh mắt Nhất Nhiễm ôn hòa nhìn Vân Mạc Dung ăn hết một chén cháo cùng một đĩa bánh bao thịt nhỏ mới ra lò, lập tức lộ ra tươi cười vừa lòng.
Ăn cơm xong, Nhất Nhiễm dẫn theo Vân Mạc Dung đi tản bộ trên con đường nhỏ gần biệt thự.
Đường nhỏ rất hẹp, chỉ đủ cho hai người sóng vai đi, chiếc xe không thể tiến vào.
Hơn nữa con đường nhỏ rất nhiều chỗ uốn lượn, quanh co khúc khuỷu, rất là thú vị.
Mấy ngày nay, Vân Mạc Dung đều mang theo Nhất Nhiễm, đi qua đi lại gần chỗ này để hoạt động gân cốt, cho nên thân thể Nhất Nhiễm mới có thể nhanh như vậy đã tốt lên.
“Hôm nay thời tiết rất phù hợp.” Nhất Nhiễm hạ thấp tốc độ, cùng đi sóng vai với Vân Mạc Dung.