Có nhiều tiền đi chăng nữa, còn không bằng Mộc Nhược Na làm một chủ tịch.
Nên là anh ấy cũng chả có gì đắc ý cả.
Mộc Nhược Na cũng cười và nói: “Vậy nói như vậy, công ty Danny của chúng tôi tìm anh quay quảng cáo, cũng là lãi rồi.”
“Cũng không thể nói là lãi, mà là đều thắng.” Lâm Phong nói: “Bây giờ tiền lương của tôi cũng ổn, đợi lần nữa, tôi có thể mời cô ăn đồ ăn ngon rồi.”
“Được đấy.” Mộc Nhược Na cười và nói: “Nhưng mà, xem ra bây giờ, không thể đưa anh đi xem trường cũ của tôi từng học rồi, khuôn mặt này của anh, thật sự dễ nhận ra quá.”
“Vậy đợi có cơ hội lần sau nhé.” Lâm Phong nói: “Cho dù đi đâu cũng được, tôi từ thực tập sinh đã chưa bao giờ thoải mái.”
Mộc Nhược Na nhớ lại trước đây Lâm Phong từng là một khách mời của Chu Nghệ, chắc cũng cùng Chu Nghệ chạy lung tung, cũng không thể chơi tuỳ tiện được?
Mộc Nhược Na đột nhiên muốn đưa Lâm Phong đi chơi hẳn hoi.
Tuổi trẻ mà, sao phải làm việc bán sống bán chết như vậy?
Mộc Nhược Na nghĩ, nói: “Tôi biết xung quanh đây có ngọn núi nhỏ, trên núi có một đạo quán, nếu không vì tính lợi ích, nên là người biết cũng không nhiều. Nếu không đi xem thử?”
“Được.” Lâm Phong cười đáp.
Mộc Nhược Na không dám đưa Lâm Phong đi tàu điện ngầm, chỉ có thể đưa Lâm Phong tiếp tục đi về phía trước.
Đạo quán này rất nhỏ, vô cùng nhỏ.
Có ba cái nhà.
So với Đạo quán của nhà người khác, đúng là chẳng là gì.
Ngoài sảnh chính ra,những sảnh phụ cũng được.
Mộc Nhược Na nói cũng được gọi là nói giảm nói tránh, ở đây không chị không có khí người, thậm chí còn đáng sợ.
Cổng của đạo quán, vết sơn đổ đã mờ hết rồi.
Mộc Nhược Na đỗ xe xong, đưa Lâm Phong vào bên trong, nhẹ giọng giải thích: “Chủ quán của đạo quán này rất kì lạ, từ chối tất cả quyên góp. Vốn dĩ tôi muốn quyên góp chút tiền, tu sửa lại hẳn hoi. Nhưng bị từ chối rồi.”
“Tại sao?” Lâm Phong tò mò hỏi: “Tại sao lại từ chối cứ?”
“Ông ấy không thích à.” Mộc Nhược Na cười và trả lời: “Tính khí của ông ấy có chút kì lạ, rất ít gặp người. Nhưng nếu cậu giảng kinh với ông ấy, ông ấy sẽ rất vui vẻ nói chuyện cùng cậu. Đến nơi rồi, chúng ta cùng vào đi.”
Lâm Phong nhìn những dấu tích thời gian ở trước mắt, cánh cửa mục, đi theo Mộc Nhược Na đi vào.
Trong sân rất sạch sẽ.
Ngoài cây ra, chả còn gì.
Mộc Nhược Na đưa Lâm Phong vào sảnh chính cúng trước, sau đó mới đưa cậu ấy đến sảnh phụ, ngồi trên một miếng đêm, bắt đầu đọc nhẩm kinh đạo.
Lâm Phong rất kinh ngạc nhìn Mộc Nhược Na.
Anh ta không ngờ rằng Mộc Nhược Na có thể đọc kinh không thiếu một chữ nào.