Năm đó Đậu Đỏ, đặc biệt thích đàn tỳ bà, bài hát cô thích đàn nhất, chính là “mười tám điệu đưa tiễn”. Bài hát này vốn là một thi nhân viết, viết là học trưởng cầu học, mẹ đưa tiễn mười tám lần, mượn tình cảm này hoài niệm thật sâu mẹ mình.
Đậu Đỏ vào cung từ năm 5 tuổi, rất ít nghe thấy tin tức ở nhà, cho nên cô chỉ thích đàn bài hát này, tới nhớ người nhà.
Cho nên mỗi lần Đậu Đỏ đàn bài hát này thì sẽ len lén khóc, Tam hoàng tử sẽ len lén đem điểm tâm mình thích nhất, đưa cho Đậu Đỏ.
Vì để đàn tốt bài hát này, Vân Tử Tiêu bỏ ra không ít công phu.
Bây giờ cô rốt cuộc tìm được lý do đến gần Tam hoàng tử rồi.
Quả nhiên, Vân Tử Tiêu không có kháng cự, đi theo Tam hoàng tử đi.
Tam hoàng tử đưa Vân Tử Tiêu sắp xếp ở rồi một nơi yên tĩnh trong viện, thỉnh thoảng đi nhìn cô một chút, nhưng mà chưa từng ở lại qua đêm, mỗi lần tới đều là nghe Vân Tử Tiêu đàn hát một khúc rồi rời đi.
Nhưng mà thời gian lâu rồi, Vân Thấm Văn vẫn biết chuyện này.
Vân Thấm Văn một mực giương mắt chờ Tam hoàng tử cầu hôn trước thời hạn, nhưng mà chờ tới chờ lui, đợi đến lại là, Tam hoàng tử ở trên đường nhặt được một người phụ nữ tên Anh Nương, hơn nữa nuôi ở bên ngoài.
Vân Thấm Văn làm sao có thể để bị ủy khuất như vậy? Lúc này khí thế hung hăng liền dẫn người tới gây chuyện!
Vân Tử Tiêu chờ chính là cái này!
Vân Thấm Văn không phải rất thích cướp vị hôn phu của người khác sao?
Vậy thì khiến chính cô ta cũng nếm thử một chút, mùi vị bị người khác tước đoạt đi vị hôn phu!
Coi như là thay nguyên thân báo thù rồi!
Khi Vân Thấm Văn tới, đặc biệt chọn lúc Tam hoàng tử rời đi không lâu, Vân Thấm Văn liền đi vào.
Vừa đi vào, Vân Thấm Văn ra lệnh cho thủ hạ mình, đập hết đồ trong phòng rồi một lần.
Vân Tử Tiêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn Vân Thấm Văn.
“Nô tài to gan! Con đê tiện, lại dám quyến rũ Tam hoàng tử! Mày có biết tội chưa? Người đâu! Xé rách mặt cô ta cho ta!” Mặt mũi Vân Thấm Văn vặn vẹo chỉ vào Vân Tử Tiêu rồi ra lệnh.
Vân Tử Tiêu ngạo nghễ đứng thẳng: “Phải vậy không? Vậy phải xem bản lĩnh của bọn họ rồi!”
Vân Thấm Văn tức giận nở nụ cười: “Mày đang tính toán cái gì vậy? Người đâu, hủy khuôn mặt con này cho ta!”
Con dao găm trong tay Vân Tử Tiêu vừa trượt ra khỏi cổ tay áo, cô còn chưa kịp hành động thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng rống giận dữ của Tam hoàng tử: “Dừng tay lại!”
Vân Tử Tiêu bình tĩnh nhét lại con dao găm, lùi lại hai bước, nước mắt lưng tròng nhìn Tam hoàng tử, khẽ thì thào: “Anh Nương chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ cùng người khác giật chồng. Nếu vợ của công tử đã tìm được tới nơi này, Anh Nương xin tạm biệt công tử, cũng cảm ơn công tử mấy ngày nay đã quan tâm chăm sóc chu đáo cho, cả đời này của Anh Nương sẽ không bao giờ quên!”
Nói xong, Vân Tử Tiêu xoay người một cái rời đi.
Tam hoàng tử nhìn thấy Vân Tử Tiêu thật sự muốn đi thì lập tức khẩn trương, vươn tay ra nắm lấy cổ tay Vân Tử Tiêu: “Anh Nương, cô phải nghe ta giải thích!”
Vân Thấm Văn nhìn thấy Tam hoàng tử chẳng buồn quan tâm đến cô ta nhưng lại sống chết không buông cái tay của cái con người thứ ba kia thì lửa giận của Vân Thấm Văn bắt đầu từ từ bùng dậy.