Mộc Nhược Na lái một chiếc xe dã ngoại cỡ nhỏ tới, dù không mang theo quá nhiều người nhưng cũng có hai trợ lý đi theo.
Sau khi tập hợp với nhau, một người trợ lí lái xe của Amy, đi theo sau xe dã ngoại, còn Lâm Phong và Amy thì lên xe của Mộc Nhược Na, mọi người cùng nhau xuất phát.
Chiếc xe dã ngoại này của Mộc Nhược Na không thể so với chiếc xe dã ngoại xa hoa, rộng rãi của Cố Hề Hề, nó chỉ có một phòng ngủ nho nhỏ, một phòng khách không tính là lớn và một phòng ăn nhỏ.
Chỉ đủ để hai, ba người ở thôi nhưng cũng coi như không tồi, dù sao vẫn thoải mái hơn nhiều so với xe con.
Hirayama Jiro gật đầu với Lâm Phong coi như chào hỏi, sau đó anh ta bắt đầu ôm lấy sổ tay ghi chép, ngồi cạnh bàn ăn xoạt xoạt xoạt, viết luận văn.
Amy tự tay ép nước trái cây bưng tới cho Hirayama Jiro: “Anh Hirayama, anh uống nước ép đi.”
“Ừ.” Hirayama Jiro đáp lời nhưng anh ta không hề ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục công việc.
Amy cũng không đi tìm Lâm Phong, cô ta ngồi xuống cạnh Hirayama Jiro, nhìn anh ta dịu dàng: “Cần tôi giúp gì không?”
“Không cần.” Giọng nói Hirayama Jiro không hề mang theo cảm xúc.
Amy âm thầm nghiến răng cả nửa ngày trời rồi mới lên tiếng: “Vậy được, tôi xem tạp chí một chút, có chỗ nào cần thì cứ tìm tôi.”
“Ừ.” Thanh niên mang hội chứng tuổi dậy thì Hirayama Jiro vẫn không hề ngẩng đầu lên mà chỉ qua loa đáp lời. Anh ta hoàn toàn không suy nghĩ xem vì sao một người đã có người yêu như Amy lại không ở cùng với bạn trai mình mà lại muốn ngồi bên cạnh mình đọc sách!
Mộc Nhược Na hình như cũng quên mất điểm này, cô ngồi ở phòng khách hỏi thăm Lâm Phong: “Nếu không phải chính miệng hai người thừa nhận, tôi còn không dám tin anh và Amy đang yêu nhau! Anh biết thân phận của Amy sao?”
Lâm Phong sửng sốt, anh thật sự không biết thân phận của Amy, dù sao chắc cô ta cũng không đối đầu với nhóm người Mộc Nhược Na chứ?
Lâm Phong ra vẻ không để ý, trả lời: “Tôi chưa từng hỏi nhưng tôi tin cô ấy.”
Mộc Nhược Na than thở: “Đúng là tình yêu đích thực!”
Nếu không phải tình yêu đích thực, sao có thể không hề để ý cái gì như thế?
Nhưng loại chuyện như thế này vẫn nên để Amy đích thân nói cho Lâm Phong thì hơn, tốt nhất là mình không nên nhiều chuyện.
Mộc Nhược Na nhìn Amy đang ở cách đó, chỉ cảm thấy bản thân có chút áy náy.
Sao trước kia mình lại nhỏ mọn, ích kỉ như vậy, lại cho rằng Amy đang cố tình quyến rũ Hirayama Jiro?
Nếu Amy có loại suy nghĩ đó với Hirayama Jiro thì sao có thể yêu đương với Lâm Phong nhanh như vậy?
Mình quả nhiên là người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Xem ra sau này phải tìm cơ hội xin lỗi Amy mới được.
Có lẽ Lâm Phong đã nhìn ra manh mối gì đó từ vẻ mặt của Mộc Nhược Na, anh thờ ơ nói: “Lúc ở khách sạn, anh Hirayama Jiro rất bận rộn, cô cũng thế, tôi cũng không có chuyện gì nên đã lên tầng thượng uống cà phê, lúc đó tôi thấy Amy cũng ở đấy. Người ta đều nói, những người tha hương nơi xứ người thì dễ sinh ra hảo cảm nhất, câu nói này thật sự quá hợp lý. Sau mấy lần trò chuyện với Amy, tôi đã bị choáng ngợp bởi cách nói chuyện và kiến thức của cô ấy, nhưng lúc ấy tôi lại ngại thể hiện tình cảm của mình.”
Mộc Nhược Na nhớ lại, khoảng thời gian đó, bản thân cô thật sự rất bận rộn mà Lâm Phong hình như thật sự có hơi lạ.