Rắn Độc im lặng một lúc mới mở miệng.
“Vậy anh hạ quyết tâm phải giết chết Mặc Tử Hân ở đây sao?”
“Anh cho rằng người như anh ta còn cần thiết sống trên đời này nữa sao?”
Cậu bảy nhà họ Khúc càng thêm kiêu ngạo.
“Anh ta đã có gan lừa gạt tôi một lần thì phải có gan lãnh lấy hậu quả.”
Rắn Độc lại trầm mặc một lúc lâu.
“Cậu bảy, nếu anh đã quyết tâm làm điều này, tôi đành phải rút khỏi kế hoạch lần này. Tôi có thể chấp nhận rủi ro, nhưng tôi không thể đùa giỡn với tính mạng của các thành viên trong nhóm của mình!”
“Rắn Độc, tôi cũng có ý tốt nhắc nhở anh! Nếu anh bỏ cuộc giữa chừng ngay lúc này, một xu ông cũng đừng mong mà có được.”
Cậu bảy nhà họ Khúc lộ ra vẻ mặt không hài lòng.
“Mà số tiền lần này anh tiêu cả đời có khi còn không hết.”
Tuy rằng Rắn Độc có chút tiếc nuối bỏ qua cho số tiền khổng lồ đó, nhưng bản thân anh ta biết rõ hơn ai hết con người như Mặc Tử Hân tuyệt đối không phải là dạng ai cũng dễ dàng đụng vào.
Nhìn bề ngoài thì trông có vẻ hiền lành và vô hại nhưng thực tế thì những người xung quanh anh ta rất kinh khủng và đáng sợ.
“Vậy đành hẹn anh lần sau.”
Rắn Độc quyết định dứt khoát rút lui khỏi kế hoạch lần này, rồi mang theo đội ngũ của chính mình nhanh chóng rời đi.
“Đội trưởng, chúng ta dù gì cũng đã đánh tới nơi này rồi, tại sao lại phải rút lui?”
Một người đội viên bối rối hỏi.
“Câm miệng!”
Rắn Độc tâm trạng không tốt quát to một tiếng.
“Đi mau!
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì nữa! Nếu cậu không muốn đi theo tôi nữa thì cứ việc quay trở lại, từ nay về sau coi như cậu không thuộc về đội của tôi nữa.”
Rắn Độc lạnh lùng nói.
“Tôi…đi đi đi.”
Người đội viên tuy giận dữ nhưng lại không có quyền nói gì, rồi nhanh chóng cùng Rắn Độc rời khỏi hiện trường.
Ngay sau khi Rắn Độc rút lui, các đội khác đã được huy động lên thay thế vị trí của đội anh ta và cùng tấn công bao vây trang viên nhà họ Doãn.
Bên trong trang viên, Mặc Tử Hân hỏi Cố Hề Hề.
“Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu và nói.
“Thực ra, tôi thực sự không muốn làm điều này. Đây, đây là một tội ác!”
Mặc Tử Hân mỉm cười nhìn cô.
“Muốn kết thúc chuyện này chỉ có một con đường duy nhất là một là anh chết, hai là tôi chết, không có chuyện nhân nhượng gì ở đây cả. Mục đích của họ đêm nay là muốn tất cả chúng ta cùng phải chết! Đêm nay bọn họ dùng tên lửa phòng không tấn công vào trang viên của chúng ta, mà nơi đây vốn dĩ không thể chịu được lực công kích mạnh như thế. Tới lúc đó, mọi người chúng ta đều phải bỏ mạng nơi đây.”