Mặc Tử Huyên thật muốn đánh bầm dập cho mặt mũi đối phương sưng thành cái đầu heo, loại công tử đẹp mã này sao không đi tán tỉnh các cô người mẫu minh tinh chân dài đi, lại cứ bám theo cô không chịu buông tha?
“Cảnh Dung!” Mặc Tử Huyên liền nghiêm mặt nhìn Cảnh thiếu, lạnh lùng nói: “Chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc. Anh nói đi, vì lý do gì lại không chịu từ bỏ tôi? Là vì thế lực của Mặc gia? Tuy Mặc gia là một gia tộc có bối cảnh quân chính, nhưng ở Trung Quốc cũng không thiếu các gia tộc giống như chúng tôi, Mặc gia cùng lắm chỉ có thể xưng bá ở tỉnh Y, còn tính trên toàn lãnh thổ rộng lớn của Trung Quốc thì Mặc gia chẳng là gì. Anh phải biết đại lục của Trung Quốc rộng lớn biết nhường nào, Mặc gia chỉ là làm vua một cõi tại vùng đất Tây Nam, còn phương Bắc, Thượng Hải và đế đô đều không phải địa bàn của chúng tôi! Hay là vì tài phú của Mặc gia? Ông nội và ba của tôi đều khởi nghiệp là quân nhân, sự nghiệp cả đời của họ là làm chính trị, so sự giàu có thì chắc lương một tháng của họ chưa chắc đã bằng chi tiêu một ngày của anh. Anh hai của tôi là người duy nhất của Mặc gia đi theo con đường thương nghiệp, nhưng sản nghiệp anh ấy gầy dựng được vẫn chưa thể so sánh với tập đoàn Doãn thị, chứ đừng nói là gia tộc Rothschild. Nếu anh là vì tiền, tôi thành thật khuyên anh nên theo đuổi con gái của gia tộc Rothschild, không phải hợp lý hơn sao?”
“Còn nếu nói vì vẻ bề ngoài, vậy thì e là Cảnh thiếu gia phải thất vọng rồi. Mặc Tử Huyên tôi chỉ là một thân bồ liễu chi tư (*), chẳng phải nhan sắc gì hơn người, làm sao có thể phù hợp với thị hiếu của anh? Nói đến tính cách, thì từ nhỏ đến giờ có khi nào tôi dịu dàng với anh chưa? Vậy nên, Cảnh Dung, đừng đùa giỡn nữa có được không? Nếu anh cần một đối tượng môn đăng hộ đối để làm bức bình phong che đậy cuộc sống phong lưu của mình, để có thể thoải mái rong chơi mà không bị gia đình bức hôn, vậy thì người phụ nữ khác sẽ phù hợp với anh hơn là tôi. Tôi rất bận, tôi không rảnh chơi đùa với anh!”
(*) Bồ liễu chi tư: Cây bồ liễu còn gọi là cây thủy dương, một loại cây ưa mọc nơi gần nước, loại cây này thường rụng lá rất sớm, nên người ta thường ví cây này như người có thể chất suy nhược yếu đuối. Thế Thuyết Tân Ngữ thời Nam Triều nhà Tống có câu: “Bồ Liễu chi tư, vọng thu nhi lạc, tùng bách chi chất, kinh sương di mậu” (tạm dịch “Dáng cây bồ liễu, thu về rơi rụng, chất loại tùng bách, sương thấm càng tươi”) ý chỉ mẫu phụ nữ có nhan sắc tuy bắt mắt nhưng dễ tàn phai theo năm tháng, tựa như cây bồ liễu, còn người thô kệch như tùng bách thì trải qua sương gió lại càng thêm mặn mà.
Mặc Tử Huyên nói liên hồi không ngừng nghỉ, hiển nhiên cô đang rất tức giận.
Đôi mắt lãng tử của Cảnh thiếu lập loè: “Vì cái gì em lại không nghĩ đến khả năng tôi thật sự động tâm với em? Đúng vậy, Mặc gia ở Trung Quốc là một gia tộc lớn về cả quyền lực quân chính lẫn tài phú, chỉ là Cảnh gia tôi không cần, căn cơ và thế lực của Cảnh gia chính là ở Anh quốc. Hiện tại là thời bình, không phải thời chiến, bối cảnh quân chính thì để làm gì? Nói về tiền tài, đối với tôi thì đó chỉ là con số, dù cả đời này tôi chỉ ở không mà ăn chơi thì cũng không bao giờ xài hết tiền của Cảnh gia. Nói về nhan sắc, ha hả, tuy tôi sinh ra và lớn lên ở Anh quốc, nhưng mang họ Cảnh, nguồn cội vẫn là người Hoa, dĩ nhiên tôi sẽ thích những cô gái phương Đông.”
Sắc mặt Mặc Tử Huyên đột nhiên sa sầm.
“Còn chuyện gia đình bức hôn.. Tử Huyên, em vốn dĩ là vị hôn thê của tôi mà! Gia đình tôi chỉ thừa nhận một mình em là con dâu thôi!” Cảnh thiếu cười hì hì: “Các bông hoa cỏ dại ven đường bên ngoài tôi chưa từng động vào, thật đó, tuy là miệng tôi nói hay nói linh tinh, nhưng tôi rất chung tình, cả thân thể hay tâm hồn đều chỉ dành cho em.”
Mặc Tử Huyên tức đến mức thở hồng hộc.
“Đừng bao giờ gọi tôi là vị hôn thê của anh!” Mặc Tử Huyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Giữa chúng ta căn bản không hề có hôn ước chính thức nào cả!”
“Ừm, vậy em thích cầu hôn kiểu nào? Lãng mạn? Hay cổ điển? Hoặc là hiện đại? Này, này, này, em đi đâu vậy?” Cảnh thiếu nhìn Mặc Tử Huyên bực bội bỏ xuống xe, lập tức cũng xuống xe chạy theo, kêu lên: “Tử Huyên, tôi nhất định không bỏ cuộc! Em chỉ có thể là vợ của tôi mà thôi!”
“Tránh ra!” Mặc Tử Huyên là đại tiểu thư Mặc gia, dù giận dữ đến đâu vẫn giữ khí chất của tiểu thư khuê các, không bao giờ nói chuyện thô tục, nên chỉ dùng lời như vậy để cự tuyệt.
Cảnh thiếu thấy Mặc Tử Huyên tiếp tục bỏ đi không dừng lại, thì tức khắc kêu lớn: “Mấy ngày nữa chính là đại thọ tám mươi của Doãn lão phu nhân, Tử Huyên, em sẽ về Trung Quốc đúng không? Lúc đó tôi cũng đến Trung Quốc. Em không trốn được đâu! Ba năm trước tôi đã để vuột mất em, lần này sẽ không để em trốn đi nữa!”
Thân thể Mặc Tử Huyên khẽ run lên, bước chân càng tăng tốc!
Đúng là gặp quỷ mà!
Phụ nữ xinh đẹp trên đời thiếu gì, đại thiếu phong lưu nhà anh sao không đi trêu ghẹo họ mà cứ dây dưa với cô? Thứ nhất không quan tâm địa vị, thứ hai không cần tài phú, thứ ba không so đo dung mạo, thứ tư không ngại tính cách, rốt cuộc là anh mưu tính cái gì chứ?
Vất vả lắm mới thoát khỏi Cảnh Dung, Mặc Tử Huyên đi vài bước ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hề Hề. Tức thì trong nháy mắt cô đã hiểu rõ tâm tình của Hề Hề!
Không yêu chính là không yêu! Cả cảm xúc nhỏ nhoi nhất cũng không thể dành cho đối phương!
Mặc Tử Hân trầm ổn anh tuấn, khí phách tuấn tú, thì Cảnh Dung là một người đàn ông phong lưu phóng khoáng điển trai, không thể phủ nhận cả hai người họ đều là mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt nhiều phụ nữ.
Vấn đề là Hề Hề không thích Mặc Tử Hân, giống như cô không thích Cảnh Dung vậy!
Không phải do đối phương không tốt, mà chính là trái tim đôi bên không đồng điệu..
“Hề Hề..” Mặc Tử Huyên bỗng nhiên tiến đến một bước, ôm chầm lấy Hề Hề, vùi đầu mình vào cổ Hề Hề: “Thật xin lỗi, ba năm nay đáng lẽ tôi không nên khuyên cậu như vậy..”
Hề Hề nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Mặc Tử Huyên, cười dịu dàng: “Sao hôm nay cậu cư xử lạ vậy? Tôi biết gia đình cậu đối xử với tôi rất tốt, Mặc lão gia và cả Mặc lão gia tử, còn bá mẫu nữa, họ đều coi tôi như con gái. Vì cái gì cậu lại xin lỗi tôi?”
Mặc Tử Huyên khẽ lắc đầu, ánh mắt mơ hồ: “Không phải, chỉ là vừa rồi tôi chợt hiểu ra một điều. Hề Hề, mặc kệ tương lai sau này cậu lựa chọn như thế nào, chúng ta vẫn luôn là bạn bè, đúng không?”
Hề Hề mỉm cười gật gật đầu: “Đúng, à phải rồi, người đàn ông lúc nãy là hôn phu của cậu sao?”
Mặc Tử Huyên nghe nhắc đến Cảnh thiếu thì đùng đùng nổi giận, thanh âm trở nên gay gắt hơn: “Anh ta không phải hôn phu của tôi! Thôi không nói nữa, Hề Hề, mấy ngày nữa cậu sẽ về Trung Quốc hả?”
“Trở về?” Hề Hề ngẩn người: “Tôi không thể nhận lời cầu hôn của anh hai cậu.. thật xin lỗi nha, Tử Huyên, tôi đối với anh ấy thật sự không phải cảm giác đó..”
Mặc Tử Huyên chậm rãi buông lỏng Hề Hề ra, trịnh trọng gật gật đầu nói: “Tôi không phải có ý trách cậu, Hề Hề, cậu có nhớ lại ký ức nào chưa?”
Ký ức.. quả nhiên là vậy, cô biết mình thật sự đã đánh mất những ký ức rất quan trọng!
“Muốn biết rõ chuyện xảy ra ba năm trước đây, chỉ có cách duy nhất là trở về Trung Quốc.” Mặc Tử Huyên dĩ nhiên biết lời hứa của Hề Hề với vợ chồng Vân lão gia, lập tức nói: “Chấn hưng Vân gia đi! Sau đó tôi sẽ giúp cậu khôi phục ký ức, dù cậu lựa chọn như thế nào thì tôi đều tôn trọng quyết định của cậu!”
Lại một người nữa khuyên cô trở về..
Hề Hề rũ mắt, chẳng lẽ cô thật sự phải trở về?
Ở đất nước Trung Quốc xa xôi đó, rốt cuộc cô đã đánh mất điều gì?
Sao lại khiến cho mọi người khẩn trương tràn ngập chờ mong đến vậy?
Không lẽ lần này cô phải đích thân trở về một chuyến?
Cô nên giải thích như thế nào với gia đình mình?
Nếu không nhận lời cầu hôn của Mặc Tử Hân, vậy chỉ có duy nhất một lý do.. chính là phục hưng Vân gia!
Khôi phục Vân gia.. nói thì dễ hơn làm!
Những chuyện khác khoan bàn tới, nhưng tam bảo Thư, Dược, Trà của Vân gia, để quy tụ lại không phải điều dễ dàng.. vấn đề tài chính nên giải quyết như thế nào, để trùng kiến Vân gia thì con số nhất định không ít!
Tuy cô đang sở hữu một tài khoản ngân hàng thần bí có một khoản tiền khổng lồ, nhưng cô có được phép sử dụng nó không?
Lời của Mặc Tử Huyên càng khiến tâm tư Hề Hề rối loạn lung lay, cô thật sự làm được sao?
* * *
Trong một căn phòng tiếp khách riêng tư, Doãn Tư Thần ưu nhã đưa tay lịch thiệp hướng về đối phương: “Mời ngồi.”
Vẻ ngoài phong lưu ăn chơi trác táng lúc nãy trước mặt Mặc Tử Huyên đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một Cảnh thiếu gia Cảnh Dung trịnh trọng nghiêm túc. Anh ngồi đối diện Doãn Tư Thần, ánh mắt sắc bén dò hỏi: “Doãn chủ tịch không phải đang đùa với tôi?”
Ngón tay thon dài của Doãn Tư Thần phớt qua ly cà phê, thản nhiên nói: “Vì sao lại phải đùa? Tuy rằng xét về lâu dài, tôi chủ động tác hợp anh và Mặc gia đại tiểu thư chính là vô hình tạo nên mối hiểm họa cho tập đoàn Doãn thị. Hai nhà Cảnh Mặc kết thông gia, hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ tập đoàn Doãn thị khó có thể là đối thủ của Mặc gia nữa. Bất quá, thị trường Trung Quốc đối với tôi chỉ là một miếng bánh nhỏ, sản nghiệp của Doãn gia trải rộng khắp nơi trên thế giới, mất đi một miếng bánh này thì chẳng đáng là gì.”
“Là bởi vì Vân gia nhị tiểu thư, cho nên Doãn chủ tịch chấp nhận từ bỏ thị trường tại Trung Quốc?” Ánh mắt Cảnh Dung hơi loé loé: “Đây có thể gọi là chỉ cần mỹ nhân, không cần giang sơn?”
Doãn Tư Thần tức khắc cười cười, một nụ cười mang đầy phong tình khiến cả đàn ông như Cảnh Dung cũng phải ngưng mắt vài giây, phong thái ung dung vô song, khí phách cao ngạo, người có thể sánh ngang bằng anh chỉ sợ không thể tồn tại trên đời.
Vương tử hoàng thất đương nhiên tôn quý ưu nhã, nhưng lại không sánh bằng Doãn Tư Thần về địa vị và tài phú.
Trên thế giới này người có tiền không ít, chính là không ai có thể có được dung mạo và khí chất như Doãn Tư Thần.
Trên thế giới không thiếu đàn ông lịch lãm hào hoa, chính là không ai có thể có được khí phách cường đại như Doãn Tư Thần.
Người khác có thể có được một hai ưu điểm đã là hiếm thấy, Doãn Tư Thần lại sở hữu hết mọi ưu điểm của một người đàn ông trong mơ, mọi thứ của anh đều hoàn hảo!
Chỉ trừ.. tình duyên!
Đúng là ông trời luôn công bằng, đã cho anh đứng trên đỉnh cao vinh quang của tiền tài danh vọng gia thế, cùng một vẻ ngoài xuất chúng, đồng thời cũng cho anh cả một tình yêu gian nan trắc trở..
Cảnh Dung biết con đường tình cảm của Doãn Tư Thần nhấp nhô, chỉ là không nghĩ Doãn chủ tịch của tập Doãn thị lại phải khổ thân vì yêu đương thế này.. Xem ra tương lai vẫn còn một đoạn đường dài đầy gian truân.
Trời cao thật là công bằng nha!
Vị đế vương cao cao tại thượng bách chiến bách thắng nơi thương trường lại phải nơm nớp lo sợ mưu tính đủ kế sách trong chuyện tình cảm, cẩn trọng từng chút một chờ đối phương sa lưới, sau đó mới dám từ từ chiếm lấy trái tim đối phương.
Bất quá, nhìn nhận việc này ở một góc độ khác thì lại thấy hay hay?
Nhìn Doãn Tư Thần yêu mà phải chờ đợi, đường tình duyên chênh vênh thì Cảnh Dung có cảm giác như bạn đồng cảnh ngộ! Ít nhất anh không phải người duy nhất khổ sở vì tình nha!
“Tôi đã có đủ giang sơn của mình, huống chi dù anh và Mặc gia đại tiểu thư thành đôi, hai nhà Cảnh Mặc liên minh thì không có nghĩa Mặc gia nhất định sẽ đánh thắng tôi ở thị trường Trung Quốc.” Doãn Tư Thần bình tĩnh trả lời: “Cả sự tự tin này cũng không có, thì có thể làm được việc lớn gì nữa?”
“Vậy Doãn chủ tịch muốn hợp tác gì với tôi?” Sắc mặt Cảnh Dung vô cùng nghiêm túc: “Hay nói dễ hiểu hơn, Cảnh Dung tôi có gì hữu ích để Doãn chủ tịch cậy nhờ?”
Nụ cười trên khoé môi Doãn Tư Thần từ từ tắt lịm, ánh mắt cương nghị: “Sáng hôm nay tôi vừa được nữ hoàng Anh triệu kiến, hôm qua cũng có tham dự hội nghị với các thành viên trong nghị viện..”
Ánh mắt Cảnh Dung quả nhiên chợt dao động.
“Tôi biết mọi chuyện của Cảnh thiếu ở Anh quốc nhiều năm nay luôn thuận buồm xuôi gió. Bất quá thì khí trời ở London thời tiết rất hay thay đổi. Cảnh thiếu càng nên giữ gìn sức khoẻ cẩn thận!” Doãn Tư Thần ý cười như không cười, cứ vậy mà nhìn Cảnh Dung, gương mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sự hài hước.
Tâm Cảnh Dung bỗng nhiên trầm xuống..