Ngược lại, phần lớn tài sản nhà họ Thẩm, bây giờ đều đã ở trong tay Thẩm Khả Khả.
Làm công ty Thẩm Ngư sụp đổ, sự báo thù của Thẩm Khả Khả đã tiến hành được một nửa, một nửa còn lại, chính là để Thẩm Ngư muốn sống không được muốn chết cũng không xong, vĩnh viễn sống trong hối hận và đau khổ.
Quả nhiên, Tiểu Tam lập tức tìm đến Thẩm Khả Khả, nói trong nói ngoài đều là châm ngòi để Thẩm Khả Khả đi gây chuyện, nhưng mà Thẩm Khả Khả nói mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ thì lại đẩy ngược trở về, cũng không dự định nhúng tay vào.
Tiểu Tam tức giận xoay người rời đi.
Sau khi Tiểu Tam quay về, lại suy nghĩ, cảm thấy không thể bỏ qua như vậy, vì thế tự mình đi gặp luật sư của Thẩm Ngư, đem theo bản giám định ADN cho ông ta xem.
Luật sư của Thẩm Ngư họ Mạc, đã đi theo Thẩm Ngư rất nhiều năm, là tâm phúc mà Thẩm Ngư rất tín nhiệm.
Cho nên khi luật sư Mạc nhìn thấy bản giám định ADN này, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Đây là từ đâu mà có?”
“Từ chỗ nào mà có không quan trọng. Nếu luật sư Mạc không tin tưởng, có thể làm giám định lại một lần nữa.” Tiểu Tam ung dung nói: “Đây là người khác cho tôi, dù sao tôi đã theo Thẩm Ngư nhiều năm như vậy, tự nhiên không muốn trơ mắt nhìn ông ta nuôi con trai cho người khác không nói, còn để lại tài sản cho người ta. Luật sư Mạc, ông cần phải nói với Thẩm Ngư, xong việc cẩn thận đấy.”
Nói xong câu này, Tiểu Tam liền mang theo túi rời đi.
Luật sư Mạc không ở lại chỗ đó bao lâu, liền vội vàng rời đi.
Luật sư Mạc quả thực không phải là loại người nói gì nghe đó, sau đó ông ta lén lấy tóc của Thẩm Hiểu Tinh, và của Thẩm Ngư làm giám định, vậy mà phát hiện Thẩm Hiểu Tinh thật sự không phải con trai ruột của Thẩm Ngư.
Luật sư Mạc lập tức trở nên sốt ruột, xoay người đi vào trong gặp Thẩm Ngư, đem tin tức này nói với Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư tựa như sấm sét giữa trời quang: “Làm sao có thể? Hiểu Tinh làm sao có thể không phải con trai của tôi? Vậy Hiểu Thần thì sao? Nó có phải con trai tôi không?”
Luật sư Mạc thở dài một hơi, nói: “Cũng không phải.”
Thẩm Ngư cả người như bị sét đánh, ngơ ngác đứng tại chỗ, qua một lúc lâu, khuôn mặt vặn vẹo mới kêu lên: “Bọn họ thật đáng chết! Cũng dám lừa gạt tôi!”
“Ông Thẩm, nếu Thẩm Hiểu Tinh và Thẩm Hiểu Thần đều không phải là con trai của ông, vậy di chúc của ông phải xử lý ra sao đây?” Luật sư Mạc hỏi.
“Tiện nhân! Bọn họ đều là tiện nhân! Bọn họ đừng hòng lấy đi của tôi được một đồng tiền!” Gương mặt Thẩm Ngư tức giận vặn vẹo vô cùng đáng sợ, hai tay gắt gao nắm lấy bàn, giống như là rít gào kêu lên: “Con của mấy tiện nhân đó, là của ai?”
Ý của Thẩm Ngư là chỉ con gái của Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ Tiểu Lục.
Luật sư Mạc nói: “Thời gian không kịp, tôi còn không có cơ hội làm giám định cho các cô ấy.”
“Không cần!” Thẩm Ngư nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ sợ các con tiện nhân đó cũng không có chỗ nào sạch sẽ! Nói như vậy, đứa con duy nhất của Thẩm Ngư tôi, cũng chỉ còn lại Thẩm Khả Khả! Luật sư Mạc, tôi phải sửa di chúc, toàn bộ tài sản của tôi do Thẩm Khả Khả thừa kế! Ngoài ra, tôi cần cậu đi làm một việc, lập tức nghĩ biện pháp, chuyển tài sản dưới danh nghĩa của vợ tôi cùng với tài sản dưới danh nghĩa của Thẩm Hiểu Tinh! Tôi tuyệt đối sẽ không cho tiện nhân này và dã loại này một đồng tiền nào!”
Luật sư Mạc đẩy đẩy kính mắt, bình tĩnh trả lời nói: “Vâng, tôi đi sửa lại bản di chúc này. Nhưng, ông không cần lo lắng bà cả và Thẩm Hiểu Tinh có tài sản gì. Vài ngày trước, bọn họ nợ một khoản tiền lớn, đã bán hết tất cả sản nghiệp có giá trị để trả nợ rồi!”