Thôi vì tự do muôn năm thì mình cũng không cần ngại gì nữa. Dù sao mình và Doãn Tư Thần diễn kịch riết đã thành thói quen rồi. Lúc này cũng đâu khác gì!
Cố Hề Hề chủ động ôm lấy cánh tay Doãn Tư Thần, điệu bộ vô cùng thân mật ân ái: “Dự án này con cũng có đóng góp, con còn mất nhiều thời gian đọc tài liệu để có thể phụ trách nữa, cho nên con rất muốn được tham dự buổi yến tiệc đó. Bà nội à, đã có Tư Thần bên cạnh con rồi, bà còn không tin cháu của bà sao! Con nhất định sẽ tự chăm sóc mình thật tốt! Đúng không Tư Thần?”
Giọng nói của Cố Hề Hề rất dịu dàng, còn mang theo cả sự nũng nịu khi gọi tên anh. Đây là lần đầu tiên cô làm nũng với anh như vậy!
Đôi mắt Doãn Tư Thần rũ xuống, dừng lại ở nơi mềm mại trên người Cố Hề Hề đang liên tục cọ cọ vào tay anh, cô vẫn ôm lấy cánh tay anh và diễn xuất vô tư, mà không hề để ý đến sự đụng chạm này – Bởi vì cô đang mang thai nên nơi đó hình như cũng lớn hơn..
Con chuột đồng nhỏ này, rốt cuộc em có biết em đang làm gì không?
“Đúng vậy..” Doãn Tư Thần trả lời với giọng cực thấp, như đang muốn đè nén cái gì đó, ánh mắt anh thâm thúy nhìn Cố Hề Hề, xem ra phải dạy dỗ lại cô thật tốt rồi..
Doãn lão phu nhân nhìn cặp đôi trước mặt, sao bà lại không hiểu tâm tư của hai cô cậu này, bà dừng một chút rồi đáp: “Con nói cũng đúng, nhưng nhớ sắp xếp thêm trợ lý và bảo vệ bên cạnh. Dù sao con cũng đang mang thai người thừa kế của Doãn gia, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sơ suất gì! Hề Hề, con vì muốn ở yên một mình mà thường xuyên điều trợ lý bên cạnh đi nơi khác, con tưởng bà không biết sao? Nếu còn như vậy, bà nhất định sẽ phạt con cấm túc ở nhà!”
Cố Hề Hề nhanh nhẩu nhận lỗi: “Bà nội con biết lỗi rồi! Con sẽ không vậy nữa!”
“Đúng vậy bà nội, về sau con đi đâu cũng sẽ mang theo cô ấy.” Doãn Tư Thần chậm rãi nói thêm: “Như vậy bà nội yên tâm rồi chứ?”
Đi đâu cũng mang theo.. Mình là con cún con sao?
Thôi vì sự tự do, làm cún con cũng được!
Cố Hề Hề chỉ biết gật đầu phụ họa dạ thưa đủ kiểu!
“Thôi được rồi, Tư Thần, con cũng đã trở thành cha rồi, phải biết chu toàn hết mọi việc.” Doãn lão phu nhân thấy cháu trai mình đã nói như vậy, nên bà không ngăn cản nữa. Đương nhiên là vì bác sĩ đã báo cáo lại đứa bé rất khoẻ mạnh, nếu người mẹ hoạt động phù hợp cũng rất tốt cho thai nhi, nên bà cũng xuôi lòng cho phép Cố Hề Hề thoải mái.
Lúc rời khỏi bệnh viện, tâm tình Doãn Tư Thần rất tốt, anh liền dẫn Cố Hề Hề đến trung tâm thương mại thuộc sở hữu của tập đoàn Doãn thị. Tới nơi anh cũng không để cô đi dạo, mà đưa cô đến một gian phòng lớn để nghỉ ngơi, rồi lệnh cho giám đốc khu trung tâm này đem các sản phẩm mới nhất ra cho Cố Hề Hề chọn lựa.
Cố Hề Hề bị anh kéo vào trung tâm thương mại, dắt ngay đến một phòng nghỉ rộng lớn, rồi ngồi đó nhìn các nhân viên đẩy qua đẩy lại vô số sản phẩm mới cho cô chọn.
Được rồi, nếu là kêu cô chọn quần áo giày dép gì đó thì cũng còn hợp lý.
Nhưng sao hôm nay toàn đưa cô xem đồ của trẻ con?
Vẻ mặt Cố Hề Hề mờ mịt nhìn Doãn Tư Thần: “Giờ đã mua đồ em bé sao?”
Doãn Tư Thần nghe câu này tự nhiên mặt hơi đỏ lên. Giờ anh mới nhận ra chính mình đang hành động ngốc nghếch không tưởng tượng được..
Cố Hề Hề không nhịn được liền bật cười khúc khích. Thì ra Doãn tổng cao cao tại thượng cũng là một người bình thường thôi mà!
Anh đã vì con trai mà vui sướng đến như vậy, cũng sẽ trở nên phấn khích mà khẩn trương đi mua sắm..
Đây là lần đầu Cố Hề Hề phát hiện ra Doãn Tư Thần cũng có điểm tương đồng với những người đàn ông bình thường khác, vì anh sắp làm cha!
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề tươi cười, anh không những không thấy mắc cỡ hay bực bội vì bị cô cười nhạo, ngược lại còn đưa tay xoa đầu Cố Hề Hề, dịu dàng nói: “Tôi cũng quên mất, đồ dùng dành cho người thừa kế của Doãn gia sao có thể mua ở trung tâm như thế này? Toàn bộ sẽ được đặt làm thủ công và thiết kế riêng.”
Cố Hề Hề ngẩn ngơ, nhịn không được hỏi: “Như vậy có khoa trương lắm không?”
“Em nói thử xem?” Doãn Tư Thần nhíu mày và hơi nhếch miệng, hai người nhìn nhau, lại đồng thời nở nụ cười.
Sau sự tình được anh kéo vào trung tâm thương mại hôm nay, Cố Hề Hề dần đã cảm giác được một Doãn Tư Thần khác với người cô từng biết, anh bây giờ là một Doãn Tư Thần bình dị và gần gũi.
Anh không chỉ là một tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn Doãn thị, mà còn là một người đàn ông bình thường có hỉ nộ ái ố.
Hai người đi cạnh nhau hài hòa, thấy vậy thì hai người trợ lý và đám bảo vệ theo sau âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai ngày sau đó thì không khí trong nhà đều rất hòa thuận vui vẻ.
Chiều hôm nay, Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân chính thức ký hiệp nghị hợp tác. Toàn bộ quá trình được trực tiếp phát sóng trên các phương tiện truyền thông trong cả nước, vì đây chính là một hợp đồng trị giá cả trăm triệu!
Hầu hết mọi người đều cho rằng Mặc gia sẽ là người nắm đằng cán việc hợp tác này, nhưng khi các điều khoản hợp đồng được tiết lộ đều làm tất cả phải kinh ngạc! Người chiếm thế thượng phong không phải Mặc gia có thế lực hùng mạnh trong quân đội và hệ thống chính trị, mà lại là tập đoàn Doãn thị hoàn toàn không có chút liên quan gì với cả quân sự lẫn chính trị!
Doãn Tư Thần là người đại diện cho tập đoàn Doãn thị, nắm toàn bộ quyền khống chế hợp đồng này, nếu Mặc gia dám tính kế gì thì Doãn gia hoàn toàn có thể khiến họ phải trả giá rất đắt!
Mà giới kinh doanh nhận định việc hợp tác lần này của hai gia tộc Doãn – Mặc được xem như cuộc đấu đầu tiên của long hổ giao tranh.
Hiển nhiên, người thắng ván này là Doãn Tư Thần!
Doãn Tư Thần lấy chiến thắng lần này cùng khí phách ngạo mạn để thay cho lời tuyên bố ai mới là đế vương thật sự!
Bởi vì sự kiện hợp tác này quá lớn và thu hút quan tâm của dư luận, nên không còn ai để ý một công ty ở thành phố N vừa bị phá sản. Công ty này chỉ trong vòng hai ngày đã hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ tài sản đều bị tịch thu, đã vậy còn lâm vào cảnh nợ nần.
Triệu Trạch Cương ngồi thẩn thờ trong căn phòng làm việc vẫn còn đượm mùi sơn mới, nhưng giờ căn phòng rất bừa bộn, tài liệu bị ném lung tung hỗn độn khắp sàn. Hắn ta vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại sau cú sốc này.
Hắn đã thật sự phá sản?
Không thể nào! Chỉ mới hai ngày, sao lại có thể phá sản?
Các nhân viên trong công ty đã sớm thu dọn đồ rời đi từ lâu, chỉ còn một người cuối cùng đang thu dọn đồ: “Triệu tổng, tôi.. tôi đi đây, anh bảo trọng.” Người nhân viên cuối cùng này khom lưng hành lễ với Triệu Trạch Cương rồi cũng xoay người rời khỏi.
“Khoan đã, cả anh cũng muốn bỏ đi sao?” Triệu Trạch Cương không chấp nhận được sự thật trước mắt: “Hợp đồng này rõ ràng là anh nói sẽ được món hời lớn, tôi mới chịu ký!”
Trên mặt người nhân viên lộ vẻ áy náy, nhưng cũng không thể nói gì khác: “Triệu tổng, tôi chỉ góp ý thôi, nhưng người quyết định là ngài mà! Nếu không còn gì nữa, Triệu tổng cũng mau rời khỏi đây đi, vì công ty này đã bị thu mua rồi!”
“Cái gì..” Triệu Trạch Cương nghe xong, hắn bàng hoàng ngồi phịch xuống đất.
Hắn vẫn không thể chấp nhận được thực tế này!
Công ty của hắn mấy ngày trước còn đang ăn nên làm ra, mọi thứ đều tốt đẹp, sao chỉ mới hai ngày lại thành..
Không! Không thể nào! Nhất định là có vấn đề gì ở đây!
Lúc này điện thoại của Triệu Trạch Cương đột nhiên reo lên, hắn liền cầm lấy xem, là Lâm Tiểu Nhã gọi đến.
Hắn giờ làm gì còn tâm trạng quan tâm đến Lâm Tiểu Nhã, hắn uể oải định bấm tắt máy, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại vô thức nhấn trả lời.
“Triệu Trạch Cương, giờ anh tin lời tôi chưa?” Giọng nói chua ngoa của Lâm Tiểu Nhã truyền đến: “Công ty của anh nhanh chóng bị phá sản như vậy, ngoại trừ tập đoàn Doãn thị ra, anh cảm thấy ở thành phố N này còn ai đủ bản lĩnh?”
“Cô nói.. là vì Cố Hề Hề nên Doãn Tư Thần mới ra tay với công ty của tôi?” Triệu Trạch Cương kinh hãi hét lên: “Không! Chuyện này là không thể! Muốn đánh bại công ty của tôi thì dù là ai cũng phải trả một cái giá không hề nhỏ!”
“Ha ha ha! Anh thật ấu trĩ!” Lâm Tiểu Nhã điên cuồng cười lạnh: “Triệu Trạch Cương, thật tội nghiệp cho anh vẫn luôn ảo tưởng về bản thân mình quá! Anh cho rằng tập đoàn tài chính Doãn thị là công ty như thế nào? Anh chưa xem tin tức hôm nay sao? Cả Mặc gia có vị trí vững chắc trong quân đội và hệ thống chính trị hỗ trợ, mà còn bị tập đoàn Doãn thị chèn ép! Vậy thì Triệu Trạch Cương nhỏ bé là thá gì? Nói trắng ra, một trăm triệu cái công ty giống như công ty của anh gộp lại, cũng không bằng ngón tay út của tập đoàn Doãn thị! Triệu Trạch Cương, anh quên là anh lấy tiền ở đâu ra mà mở công ty rồi à?”
Lời Lâm Tiểu Nhã giống như chậu nước lạnh dội vào đỉnh đầu Triệu Trạch Cương, hắn lúc này mới hoàn hồn nhớ tới vốn liếng làm giàu của hắn là có từ việc bán Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề.. Chẳng lẽ mọi thứ là do Cố Hề Hề đứng sau?
Lâm Tiểu Nhã tiếp tục lôi kéo: “Cho nên như tôi đã nói, Triệu Trạch Cương, anh có muốn hợp tác với tôi hay không? Chúng ta nên tìm Cố Hề Hề đòi lại công đạo! Cô ta tổn thương tôi, cũng phụ lòng anh! Cô ta từ một nhân viên nhỏ nhoi đã chui nhủi mà leo lên thành phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị! Triệu Trạch Cương, tôi mà là anh thì tôi sẽ không nuốt trôi mối nhục này!”
Triệu Trạch Cương có phần bị Lâm Tiểu Nhã làm lung lay: “Nhưng vấn đề là chúng ta phải làm gì?”
Lâm Tiểu Nhã nở nụ cười: “Rất đơn giản! Anh và Cố Hề Hề từng có hai năm yêu nhau, tình nghĩa hai người như vậy thì nếu cô ta còn lương tâm, cũng không bàng quan nhìn anh khốn đốn! Anh chỉ cần đi cầu xin Cố Hề Hề, cô ta sẽ nhờ Doãn Tư Thần mở cho anh một con đường sống! Nói không chừng Doãn Tư Thần cao hứng còn trả lại công ty cho anh thì sao? Triệu Trạch Cương, anh cũng được coi là một người thành đạt ở thành phố này, bỗng dưng lại trở thành một kẻ nghèo xơ xác, như vậy cũng cam tâm sao?”
Triệu Trạch Cương nháy mắt như bị tẩy não, răm rắp nghe theo: “Được! Tôi sẽ đi tìm Hề Hề! Chỉ cần cô ta chịu nói giúp tôi một tiếng, vậy công ty này sẽ được trả lại cho tôi rồi! Cảm ơn cô, Tiểu Nhã, quả nhiên chỉ có cô tốt với tôi!”
Lâm Tiểu Nhã nghe được câu này của Triệu Trạch Cương, khoé miệng cô ta hiện lên nụ cười lạnh.
Chỉ cần Cố Hề Hề chịu đi gặp Triệu Trạch Cương, thì mặc kệ Cố Hề Hề nói gì làm gì cũng được, sau đó có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tai tiếng!
Đến lúc đó không biết Doãn Tư Thần sẽ nghĩ gì nhỉ?
Ha ha ha.. Cố Hề Hề, tôi sẽ chờ xem kết cục của cô!
Thứ mà Lâm Tiểu Nhã này không có được, thì cô cũng đừng hòng mơ tưởng!
* * *
Cố Hề Hề đang nằm thư thái phơi nắng trên ghế dựa, trợ lý liền mang điện thoại đến, từng hồi chuông reo lên không ngừng tựa hồ như đang đuổi theo săn lùng ai.
Cố Hề Hề nhíu mày: “Là ai gọi vậy?”
Tiểu Vương do dự một chút rồi nói: “Người gọi dấu số rồi, thiếu phu nhân có muốn nghe không?”
Cố Hề Hề thuận tay lấy điện thoại tới nhấn nút nghe. Lúc đối phương bên kia lên tiếng, ánh mắt Cố Hề Hề tức thì ngưng trọng lại.