Vân tiên sinh nghe thế lập tức sung sướng tới phát điên: “Thật sao? Mấy cái đứa này thật là, có chuyện vui lớn như thế lại giấu chúng ta! Nếu không nhờ mẹ bói ra được, tụi nhỏ còn định giấu giếm tới chừng nào nữa? Con lập tức gọi điện thoại hỏi tụi nhỏ một chút!”
Vân tiên sinh rạo rực xoay người đi.
Cũng không nhìn thấy vẻ mặt muốn nói gì đó lại thôi của mẹ mình.
“Thôi vậy, đây là số kiếp của Vân Nặc, cũng là số kiếp của đứa bé này.” Vân lão phu nhân ngừng một chút, xoay người đi.
Vân tiên sinh chuyển máy gọi cho Vân Mạc Dung, thuê bao tắt máy.
Vân tiên sinh cũng không hề suy nghĩ nhiều liền chuyển máy gọi cho Cố Hề Hề.
Lúc này, Cố Hề Hề còn đang cùng mấy người Doãn Tư Thần bàn xem tiếp theo nên làm thế nào thì điện thoại liền đổ chuông.
Cố Hề Hề nhìn thấy tên người gọi đến là Vân tiên sinh liền suýt chút nữa bị dọa rơi cả điện thoại.
Cô bình tĩnh lại, mãi mới nhấc máy: “Bố ạ? Bố tìm con có việc gì vậy?”
“Không có chuyện gì thì không được gọi cho con à? Con đang ở đâu đấy?” Vân tiên sinh rất không hài lòng trả lời.
“Con… con… con đang đi công tác ở ngoài! Có chuyện gì thế bố?” Cố Hề Hề run rẩy trả lời: “Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi hả bố?”
“Làm gì có chuyện gì, bố và mẹ con, cả bà nội con đều khỏe cả đây này.” Vân tiên sinh cười, nói: “À đúng rồi, Nặc Nặc đâu? Con bé đang ở đâu rồi? Sao bố gọi cho nó không được?”
Tim Cố Hề Hề suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực, rùng mình một cái.
Dưới ánh mắt động viên của Doãn Tư Thần, cô bình tĩnh lại, trả lời: “Chị con ư? Con cũng không biết nữa, chắc là chị ấy đang bận. Bố, có chuyện gì có thể nói với con, con sẽ chuyển lời cho chị.”
“Cũng không có gì quan trọng. Chỉ là bà nội con mới xem bói, nói rằng chị con có thai rồi!” Vân tiên sinh hào hứng nói: “Bố sắp lên chức ông ngoại rồi! Hề Hề à, Con thân với chị hơn, con nhất định phải chăm sóc tốt cho chị con đó. Con cũng có hai đứa nhỏ rồi, coi như là có kinh nghiệm hơn rồi, chị con thì mới là lần đầu mang thai, con phải dặn dò nó nhiều vào. Chuyện công việc đừng áp lực chị con quá, con tìm người giúp đỡ nó, nhà họ Tưởng cũng là lần đầu có cháu, hẳn là cũng đã hào hứng đợi tin vui này…”
Nghe Vân tiên sinh nói, đầu Cố Hề Hề choáng váng, những câu tiếp theo liền nghe không lọt tai nữa, lớn tiếng hỏi lại: “Bố! Bố nói gì cơ? Chị con mang thai rồi sao ạ?”
Đám người xung quanh nghe xong cũng dừng lại mọi hành động, nhìn chằm chằm Cố Hề Hề.
Sắc mặt Tưởng Dật Hải đột ngột thay đổi, vội vàng giật lấy điện thoại trong tay Cố Hề Hề.
Vân tiên sinh cảm thấy phản ứng của Cố Hề Hề rất lạ, tại sao Hề Hề lại kích động như thế?
Con bé đáng lẽ phải vui chứ?
Cố Hề Hề bây giờ làm sao mà vui được, cô gần như bị dọa chết khiếp rồi!
Chị cô đang mang thai mà bây giờ sống chết ra sao cũng không rõ nữa!
Làm thế nào đây?
Điên mất, điên mất, điên mất thôi!
Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề không đúng lắm, dứt khoát giật điện thoại, trả lời: “Bố, Hề Hề không sao ạ, cô ấy đang vui như điên ấy! Mấy hôm nay, Hề Hề luôn nhắc đến việc muốn lên chức dì, không ngờ cứ nhắc mãi nhắc mãi liền thành thật.”
Nghe Doãn Tư Thần trả lời, Vân tiên sinh mới hài lòng cười: “Ta đã nói mà, Hề Hề và Nặc Nặc thân thiết như vậy, haizz, Tư Thần à, con nói với Hề Hề, đừng để Nặc Nặc làm việc vất vả quá…”
Doãn Tư Thần luôn miệng vâng vâng dạ dạ, muốn làm ông vui vẻ mới ngắt điện thoại.